Chiến Thần Phục Thù

Chương 200




Cả buổi tối, Lăng Khôi và Tô Duệ Hân uống rượu trong một quán bar ven bờ sông Vọng Cổ.

Thường ngày tửu lượng của Tô Duệ Hân cũng chỉ ở mức bình thường, thế nhưng hôm nay cô đã uống rất nhiều.

Hơn nữa chỉ uống rượu mà không nói năng gì.

Hai người họ cùng nhau uống liên tục ba tiếng đồng hồ, Tô Duệ Hân chỉ lặp đi lặp lại đúng một câu: “Nào, cạn ly”.

Người ta là một phụ nữ yếu mềm đã nói cạn rồi, Lăng Khôi đương nhiên cũng phải cùng uống ba tiếng đồng hồ.

Lăng Khôi không hề ngăn lại, ngược lại còn tận tình uống cùng cô.

Lăng Khôi hiểu rõ nỗi buồn bã và bi ai trong lòng Tô Duệ Hân khi bị nhà họ Tô đuổi ra khỏi cửa, bị người trong gia tộc hết mực khinh thường.

Uống rượu cũng là một cách giải toả.

Đến một giờ sáng, Tô Duệ Hân uống mãi uống mãi rồi bật khóc.

Cô vừa uống vừa rơi lệ.

Tô Duệ Hân uống xong thì vào nhà vệ sinh nôn, nôn xong lại tiếp tục ra uống.

Hai giờ, quán bar đóng cửa.

Chỉ còn lại hai vị khách là Lăng Khôi và Tô Duệ Hân.

Lăng Khôi đưa cho chủ quán một ít tiền. Ông chủ rất vui, tiếp tục mở cửa, vừa chơi game vừa uống rượu, sung sướng không thôi.

“Lăng Khôi, anh đã say chưa?”, Tô Duệ Hân đã say đến bảy, tám mươi phần trăm.

Lá gan của con người ta trong những lúc thế này rất lớn, rất dễ thổ lộ tâm tình, lại vẫn giữ được lí trí, chưa đến mức ăn nói linh tinh. Ngày hôm sau tỉnh dậy, đoạn ký ức này vẫn sẽ lưu lại trong đầu.

“Anh say rồi, em thì sao?”, Lăng Khôi đột nhiên cảm nhận được đây là thời khắc mà nội tâm của mình và Tô Duệ Hân sát gần nhau nhất trong vòng ba năm vừa qua.

Trước đây chưa từng có, sau này cũng rất khó.

Lăng Khôi rất trân trọng cơ hội kết nối như vậy.

“Tôi chưa say, tôi vẫn có thể tiếp tục uống”, Tô Duệ Hân lại uống một ngụm rượu: “Anh nói xem, tại sao nhà họ Tô lại đối xử với tôi như vậy? Nói thật cho tôi nghe, không được lừa gạt tôi”.

Lăng Khôi nói với dáng vẻ say khướt: “Anh nói sự thật thì em sẽ không đánh anh chứ?”

“Sao có thể chứ? Tôi dịu dàng như thế này”, lúc Tô Duệ Hân nói chuyện, hơi nóng phả lên trên mặt Lăng Khôi, khiến cho anh ngây ngất.

“Bởi vì em là một đứa con ngoài giá thú”.

“Ha ha ha, anh nói đúng rồi, chính bởi vì tôi là một đứa con ngoài giá thú, từ nhỏ đến lớn, người nhà họ Tô đều không vui vẻ gì khi thấy tôi”, Tô Duệ Hân đã ngồi không vững nữa, thế nhưng hứng thú nói chuyện vẫn rất mạnh mẽ: “Thật ra anh mới chỉ nói đúng có một nửa, vẫn còn một nửa anh vẫn chưa nói đúng”.

Lăng Khôi nói: “Em nói cho anh biết đi”.

Tô Duệ Hân nói: “Vẫn còn một nửa, bà cụ Tô vốn không phải vợ đầu của ông nội, bà ấy dựa vào thủ đoạn để ngồi lên vị trí đó. Tô Thần là cháu đích tôn duy nhất của bà ấy. Vậy nên bà ấy mới vô cùng chiều chuộng Tô Thần, cái gì cũng cho Tô Thần. Chỉ cần Tô Thần còn ở đó, bà cụ Tô sẽ không coi trọng tôi. Bất luận tôi có nỗ lực bao nhiêu, bất luận thành tích của tôi có xuất sắc thế nào, bà cụ Tô cũng sẽ không chịu thừa nhận tôi”.

Lăng Khôi nói: “Em quá coi nhẹ mình rồi, rõ ràng trong lòng em địa vị của bà cụ Tô rất cao. Em sống trên cõi đời này, làm việc nửa đời người, sao lại phải quan tâm tới cách nhìn của bà cụ Tô chứ?”

Tô Duệ Hân nói: “Nhưng mà bà ấy là người nắm quyền của nhà họ Tô, tôi muốn có chỗ đứng trong nhà họ Tô thì không thể tách rời khỏi bà ấy”.

Lăng Khôi nói: “Nhưng bây giờ em đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Tô rồi, em không còn là người nhà họ Tô nữa”.

“Đúng thế, tôi không còn là người nhà họ Tô nữa. Bọn họ còn nói tôi rời khỏi nhà họ Tô rồi thì phần đời còn lại sẽ sống không bằng con chó con lợn. Không có sự ủng hộ của nhà họ Tô, tôi sẽ không thể làm nổi việc gì ra hồn”, Tô Duệ Hân cười tự giễu.

Lăng Khôi nói: “Bà cụ Tô đúng là độc ác, không giết người mà chỉ giết chết trái tim”.

“Nhà họ Tô đã bóp nát trái tim tôi rồi!”, Tô Duệ Hân đập mạnh lên bàn: “Giết chết trái tim tôi rồi!”

Lăng Khôi yên tĩnh nhìn cô phát tiết, không hề ngăn lại.

Lăng Khôi nói: “Trái tim ở trên người em, nếu như em đủ mạnh mẽ thì ai có thể bóp nát nó được đây?”

Tô Duệ Hân khóc rồi.

Khóc sướt mướt.

Mấy năm nay, trong ấn tượng của Lăng Khôi, Tô Duệ Hân vẫn luôn là một người phụ nữ mạnh mẽ trong sự nghiệp, chưa từng khóc lóc thương tâm đến thế.

Dù là ban đầu phát hiện ra tấm ảnh Lăng Khôi đi tìm bồ nhí, mặc dù cô ấy có rơi lệ nhưng cảm xúc không hề mất đi khống chế.

Vậy mà giờ cảm xúc đã hoàn toàn sụp đổ.

Cô khóc như một đứa trẻ.

Lăng Khôi không an ủi, cứ thế ngồi đối diện cô, yên tĩnh nhìn cô khóc lóc, phát tiết, gào thét.

Một lúc sau, Tô Duệ Hân khóc cạn nước mắt, Lăng Khôi mới mở miệng nói: “Anh hiểu trong lòng em, bà cụ Tô đã trở thành một nút thắt khó có thể vượt qua. Nhà họ Tô càng là chướng ngại đối với em. Mặc dù hiện giờ em không còn ở nhà họ Tô nữa nhưng chướng ngại đó vẫn tồn tại trong lòng em. Em có muốn nghe một câu nói thật lòng của anh không?”

Tô Duệ Hân lau nước mắt, đã tỉnh rượu hơn, liếc mắt nhìn Lăng Khôi: “Anh nói đi”.

Lăng Khôi nói: “Anh biết chướng ngại của em bắt nguồn từ đâu, đương nhiên cũng biết chìa khoá để giải quyết chướng ngại này nằm ở nơi nào. Từ đầu tới cuối em chỉ mong bà cụ Tô thừa nhận em, thậm chí em còn cảm thấy bà cụ Tô nợ em một lời xin lỗi”.

Tô Duệ Hân đột nhiên quả quyết nói: “Đúng! Trong lòng tôi thật sự nghĩ như vậy. Bà ấy nợ tôi rất nhiều”.

Lăng Khôi nói: “Muốn bà ấy nói với em một tiếng xin lỗi thì không có gì khó”.

Tô Duệ Hân nói: “Sao mà lại không khó chứ?”

Lăng Khôi nói: “Thay bằng việc để bà ấy thừa nhận em thì sao không để bà ấy phải ngước nhìn em cơ chứ?”

“Ngước nhìn? Hiện giờ nhà họ Tô là tập đoàn y dược lớn thứ hai Trung Hải, bà ấy là người nắm quyền trong nhà họ Tô, bảo bà ấy ngước nhìn tôi sao? Lăng Khôi anh uống nhiều quá rồi phải không?”, Tô Duệ Hân bày ra vẻ không dám tin.

Lăng Khôi rót một ly rượu, một hơi uống cạn, nói: “Người ta vẫn hay coi thường những người nhỏ bé yếu ớt hơn mình, người ta cũng lại hay đố kỵ với những người ưu tú hơn mình. Thế nhưng nếu như thành tựu của một người vượt xa so với tưởng tượng của em, vậy thì em sẽ không đố kỵ người đó mà chỉ ngước nhìn họ đầy ngưỡng mộ mà thôi”.

Tô Duệ Hân hoàn toàn chấn động.

Lăng Khôi tiếp tục nói: “Nếu như bệnh viện Bình An của em có thể vượt qua tập đoàn Tô Thị, thành tựu đạt đến độ cao khiến cho bà cụ Tô cảm thấy dù bản thân có phấn đấu cả đời cũng không có cách nào đạt tới được. Vậy thì bà ấy chắc chắn sẽ phải ngước nhìn em và nói xin lỗi em”.

“Hôm nay bà ta thờ ơ lạnh nhạt với em, sau này khiến bà ta không thể với tới”, lời nói của Lăng Khôi giống như tiếng chuông không ngừng vang vọng trong lòng Tô Duệ Hân.

Nhiệt huyết của cô cũng đã sục sôi, sóng trong lòng trào dâng, nhưng sau khi bình tĩnh trở lại, Tô Duệ Hân lại tự chế giễu: “Đừng chém gió nữa, chuyện này không có khả năng đâu”.

Lăng Khôi nói: “Vẫn phải có mơ ước chứ, lỡ như thực hiện được thì sao”.

“Lăng Khôi, anh không cần phải an ủi tôi như vậy, chuyện này rõ ràng không có khả năng. Ngoài việc chọc tôi cười ra thì một chút ý nghĩa thực tế cũng không có”, trong lòng Tô Duệ Hân rất vui, thế nhưng trên miệng vẫn phủ nhận.