Chiến Thần Phục Thù

Chương 189




Đường Xuyên Bách nói: “Tôi là con trai trưởng của bố, chuyện đưa tang đương nhiên do tôi dẫn đầu, còn gì cần phải bàn bạc hay sao?”

Đường Xuyên Hà nói: “Bây giờ khác ngày xưa, không có nhiều quy tắc cứng nhắc như vậy, cũng không còn tục lệ con trai trưởng cầm bài vị. Khi bố còn sống, bố thương yêu tôi nhất, kỳ vọng vào tôi nhất. Tôi nghĩ chuyện cầm bài vị nâng quan tài để tôi làm là phù hợp với tâm nguyện của bố nhất, chưa biết chừng còn khiến bố ở dưới suối vàng vui mừng hơn”.

“Nói bậy! Tôi là anh cả, những chuyện này phải để tôi làm”, Đường Xuyên Bách tranh chấp không nhường.

Xung quanh toàn là tầng lớp cao của nhà họ Đường, trong lòng họ hiểu rất rõ.

Ai cũng biết ngoài mặt hai người này đang tranh nhau tư cách dẫn đầu đưa tang, nhưng thật ra là đang tranh nhau chức gia chủ trong tương lai.

“Tôi ủng hộ Đường Xuyên Bách, ông ấy là con trai trưởng, để ông ấy dẫn đầu là thích hợp nhất”.

“Tôi ủng hộ Đường Xuyên Hà. Mặc dù ông ấy là con thứ nhưng ông cụ Đường yêu thương ông ấy nhất. Để ông ấy dẫn đầu thì ông cụ Đường ở dưới suối vàng mới có thể yên nghỉ”.

“…”

Những người tầng lớp cao của nhà họ Đường xung quanh lần lượt chia phe ủng hộ.

Kết quả mấy chục người ủng hộ Đường Xuyên Bách và mấy chục người ủng hộ Đường Xuyên Hà hai bên giằng co không dứt.

“Tôi nghĩ nên để Đường Xuyên Bách dẫn đầu đưa tang, con trai trưởng là nhất, đó là chân lý xưa nay không đổi, là quy tắc không thể phá vỡ”, lúc này Hàn Thiên Hào cũng đứng ra: “Mặc dù tôi là người ngoài, vốn không có tư cách thảo luận chuyện của nhà họ Đường, nhưng những gì tôi nói đều là suy nghĩ trong lòng mọi người”.

Đường Xuyên Bách rất hài lòng nhìn sang Hàn Thiên Hào.

Từ khi Hàn Thiên Hào trả cái giá rất lớn để nương nhờ Đường Xuyên Bách, ông ta cũng trở thành người thân tín của Đường Xuyên Bách.

Thực lực của nhà họ Hàn không thấp, Đường Xuyên Bách tranh giành chức vị gia chủ đang lúc cần sức mạnh như vậy ủng hộ. Hai người hết sức ăn ý với nhau.

Lúc này, lời nói của Hàn Thiên Hào đã có tác dụng quan trọng.

Đường Xuyên Bách nhân cơ hội lên tiếng: “Chú hai, chú nghe đi. Người ngoài mà cũng nói như vậy, chú còn không ngại mà tiếp tục tranh giành với tôi sao?”

“Phải đấy, ngay cả người ngoài cũng đã nói vậy rồi, nhà họ Đường chúng ta là gia tộc chú trọng lễ nghĩa, không thể phá vỡ quy tắc, nếu không sẽ khiến người ta chê cười”.

Không ít người ở phe trung lập cũng bắt đầu nghiêng về phía Đường Xuyên Bách.

Đường Xuyên Hà hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Thiên Hào: “Hàn Thiên Hào, ông chỉ là một con chó bên cạnh anh cả tôi thôi, ông cũng có tư cách sủa bậy ở đây sao?”

Hàn Thiên Hào đáp trả: “Tôi nói sự thật”.

“Được rồi, các anh đừng tranh nhau nữa, có thấy mất mặt không vậy?”, lúc này Đường Xuyên Thủy mới đứng dậy từ dưới đất: “Trước khi mất, bố đã giao tận tay con dấu của nhà họ Đường cho cậu Lăng. Nhà họ Đường chúng ta sẽ do cậu Lăng tiếp quản. Chuyện này hôm nay nên đợi cậu Lăng đến rồi tính. Nếu phải có người cầm bài vị nâng quan tài thì cũng nên do cậu Lăng dẫn đầu”.

“Chú ba, chú điên rồi à? Đây là lúc nào rồi mà chú còn nói giúp người ngoài hả?”

“Đúng vậy, tên họ Lăng kia là một đứa rác rưởi, lừa gạt bố, còn hại chết bố nữa. Nếu cậu ta dám đến đây, nhà họ Đường chúng ta sẽ giết chết cậu ta ngay tức khắc”.

“…”

Ba bên tranh chấp càng thêm rối loạn.

“Đã đến giờ rồi, mọi người đừng cãi nữa”, một ông lão mặc áo đại cán màu đen đi tới: “Anh cả vừa mới chết, ba đứa con trai của anh cả lại đứng cãi nhau trước linh cữu, các cháu định khiến anh cả chết không nhắm mắt hay sao?”

Đó là Đường Lâm.

Em trai ruột của ông cụ Đường.

Người nắm giữ một phần ba quyền thế trong nhà họ Đường, là nguyên lão chân chính từng theo ông cụ Đường gây dựng sự nghiệp.

Trong nhà họ Đường, uy tín của cụ ta chỉ thua ông cụ Đường.

Ba anh em Đường Xuyên Bách đều vô cùng kính trọng người này.

Đường Xuyên Bách nói: “Chú hai, không phải cháu muốn tranh cãi, con trai trưởng cầm bài vị nâng quan tài là lẽ tất nhiên, là do em hai với em ba gây rối mà không cần biết lý lẽ. Chú là người mà bố cháu nể trọng nhất lúc sinh thời, mong chú hai nói vài câu công bằng”.

Đường Lâm khác với những doanh nhân bình thường, trên người cụ ta toát ra hơi thở của một cao thủ nhiều hơn.

“Tuy rằng các cháu đang tranh vị trí dẫn đầu đưa tang, nhưng thật ra lại là đang tranh vị trí gia chủ”, Đường Lâm nói: “Các cháu nghĩ nhiều rồi, nay con dấu của nhà họ Đường vẫn đang ở trên tay của cậu Lăng kia, các cháu tranh giành như vậy không có ý nghĩ gì cả. Theo chú thấy, ai cầm bài vị nâng quan tài cũng không sao, nhưng muốn quản lý nhà họ Đường thì phải có con dấu của nhà họ Đường”.

“Ai có thể lấy con dấu của nhà họ Đường từ trên tay cậu Lăng về thì người đó sẽ là gia chủ tương lai của nhà họ Đường”, Đường Lâm nói một cách to rõ, hùng hồn.

Tất cả mọi người đều yên lặng.

Sau đó, mọi người đều nhất trí ủng hộ Đường Lâm.

Đường Lâm nhân lúc này nói: “Các cháu nhìn mà xem, đây mới là những gì mà mọi người mong muốn”.

Đường Xuyên Bách nói: “Lời chú hai nói đương nhiên có lý, nhưng đưa tang bố cháu phải có người dẫn đầu nâng bài vị chứ đúng không?”

Mặc dù Đường Lâm đã nói rất rõ ràng, nhưng tầm quan trọng của người dẫn đầu đưa tang vẫn rất lớn, nếu ai làm việc này thì chắc chắn sẽ nâng cao địa vị của mình trong lòng người nhà họ Đường rất nhiều, tương lai sẽ nhận được vô số lợi ích.

Đường Lâm nói: “Nếu ba anh em cháu cứ giằng co mãi, không ai chịu để hai người còn lại dẫn đầu đưa tang, vậy thì cứ để người lớn như chú thay mặt cho là được rồi. Mọi người không có ý kiến gì chứ?”

Đường Xuyên Thủy nói: “Bố có con có cháu, giờ chú nâng bài vị đi đầu thì không phù hợp cho lắm đâu”.

Đường Xuyên Hà và Đường Xuyên Bách cũng đồng ý với ý kiến của Đường Xuyên Thủy.

“Lẽ nào cứ tiếp tục dây dưa mãi như vậy, làm lỡ giờ tốt để di quan hay sao?”, Đường Lâm hỏi ngược lại.

Ba anh em vẫn bất đồng ý kiến, mọi người lại rơi vào cục diện bế tắc lần nữa.

Lúc này ba anh em họ rất cảnh giác, bọn họ ý thức được e rằng Đường Lâm cũng muốn tranh giành vị trí gia chủ tương lai của nhà họ Đường. Xét về thực lực thì ba anh em họ không ai là đối thủ của Đường Lâm.

Chỉ có hợp tác với nhau mới có thể đối phó được cụ ta.

Ngay lúc này, từ ngoài cửa có bốn người xông vào.

“Ông nội!”

“Ông bác!”

Hai người Đường Nghiêu và Đường Thục Hòa chạy như bay vào cửa, dập đầu trước linh cữu, khóc lóc nước mắt giàn giụa, cũng không biết nước mắt của họ từ đâu mà ra.

Đi đằng sau hai người họ là Lục Hải Siêu và Lăng Khôi.

“Lăng Khôi tôi đến rồi”, Lăng Khôi chắp hai tay sau lưng đi vào, cao giọng nói: “Chỉ có tôi mới được nâng quan tài đưa tang ông cụ Đường”.