Đường Nghiêu nằm sấp dưới đất một lúc lâu mới bò dậy, lần này hắn nhìn Lăng Khôi chỉ cảm thấy cả người ớn lạnh, dù thế nào cũng không dám lên xe.
Còn Đường Thục Hòa đã sợ đến mức sắp đi ra quần, sao còn dám lên xe chứ?
Lăng Khôi cười nói: “Sao hả? Chờ tôi mời các người lên xe à? Hay là cậu cảm thấy cái tát này vẫn chưa đủ đau?”
“Mày, mày thật sự đi viếng ông cụ nhà họ Đường sao?”, Đường Nghiêu lấy hết dũng khí mới dám hỏi ra câu này.
“Cậu nhiều lời thật đấy”, Lăng Khôi không nhìn hai người họ nữa.
Cuối cùng Đường Nghiêu và Đường Thục Hòa vẫn lên xe.
Lục Hải Siêu lái xe chậm rãi đi trên đường lớn, xuyên qua từng ngã tư đường.
Càng lúc càng tiến gần biệt thự Vân Đỉnh.
Từ xa đã có thể nhìn thấy một ngọn núi cao hơn mặt bằng thành phố sáu đến bảy trăm mét, nằm ở vị trí không tính là ngoại ô cho lắm.
Núi Vân Đỉnh.
Biệt thự Vân Đỉnh được xây dựa núi nhìn biển, chiếm phần lớn khu vực phía Đông núi Vân Đỉnh. Nghe nói đứng trên đỉnh núi Vân Đỉnh có thể nhìn xuống toàn bộ Trung Hải.
Nhưng rất ít người có thể trèo lên đỉnh núi.
Đó là khu vực cấm.
Cho dù là bà cụ Tô ở biệt thự Vân Đỉnh số chín mươi chín nhiều năm cũng chưa từng lên đỉnh núi.
Dù sao biệt thự Vân Đỉnh cũng chỉ là một phần của núi Vân Đỉnh.
Nhìn thấy ngọn núi Vân Đỉnh quen thuộc, Đường Thục Hòa bỗng trở nên kiêu ngạo hẳn lên: “Tên nhóc kia, mày thật sự dám đến biệt thự nhà họ Đường bọn tao xem như mày giỏi. Nhà họ Đường bọn tao là sự tồn tại ở cấp bậc nào, e rằng mày còn chưa biết nhỉ?”
Lăng Khôi dựa vào ghế, nheo mắt nhìn về phía núi Vân Đỉnh xa xa, lẩm bẩm: “Có lẽ trong quá khứ nhà họ Đường rất mạnh, nhưng sau ngày hôm nay, nhà họ Đường sẽ thay đổi toàn bộ từ trong ra ngoài”.
“Mày nói đúng, nay ông nội đã mất, quyền lực của gia tộc tất nhiên rơi vào tay của bố và chú hai tao. Tao sẽ trở thành cậu ấm chân chính của nhà họ Đường”, Đường Thục Hòa không những không hề cảm thấy đau buồn, mà ngược lại còn đắc ý vì địa vị của mình sắp được nâng cao.
Hắn không biết mình đã hiểu lầm ý của Lăng Khôi.
“Mày đến nhà họ Đường thì sẽ là lúc mày phải chết. Thằng nhóc, mày sống không được lâu nữa đâu”, Đường Thục Hòa phấn khởi cười nói.
Đường Nghiêu cũng chêm vào: “Thêm cái tát lúc nãy mày đánh tao, khi nào đến nhà họ Đường, tao cũng sẽ trả lại mày gấp mười lần”.
Lăng Khôi chợt quay sang nhìn Đường Nghiêu, nở nụ cười thâm trầm: “Nghe nói Đường Lâm là một vị đại sư võ thuật à?”
Vẻ mặt Đường Nghiêu càng thêm ngạo nghễ đáp: “Không sai, Đường Lâm là ông nội tao. Mặc dù ông nội không có danh đại sư, nhưng lại có thực lực của đại sư”.
“Hiểu rồi”, Lăng Khôi thản nhiên đáp.
Thảo nào Đường Nghiêu tuổi còn trẻ mà đã có thực lực của tay đấm bạch kim chín sao, hóa ra là cháu nội của Đường Lâm.
Đường Lâm là em ruột của ông cụ Đường, đương nhiên địa vị của Đường Nghiêu ở trong gia tộc không bằng Đường Thục Thanh và Đường Thục Hòa, thảo nào lại làm đàn em của bọn họ.
“Mày không hiểu sự đáng sợ của ông nội tao đâu”, Đường Nghiêu nói: “Ông nội tao có thể nâng được vật nặng nghìn cân, một ngón tay xuyên thủng tảng đá. Mặc dù ông nội đã lớn tuổi nhưng thực lực vẫn không giảm. Hôm nay mày đánh tao, ông nội tao nhất định sẽ lấy lại công bằng cho tao, khiến mày đổ máu ngay tại đó”.
Lăng Khôi lại hỏi: “Nghe nói sư phụ của Đường Lâm là Tôn Lộc phải không?”
“Sao mày biết?”, Đường Nghiêu ngạc nhiên.
Bao năm nay, Đường Lâm vô cùng tôn trọng Tôn Lộc, rất ít nhắc đến tên của Tôn Lộc trước mặt người ngoài.
Đó là một trong năm vị đại sư ở Trung Hải, là Thái Sơn Bắc Đẩu chân chính trong giới võ thuật Trung Hải, trấn thủ Trung Hải, hùng bá một phương. Học trò và người dưới quyền năm xưa ở khắp thiên hạ. Ngay cả cao thủ cấp kim cương trong giới quyền anh Trung Hải cũng dùng hết mọi cách nịnh bợ để được làm học trò của Tôn Lộc.
Lăng Khôi không trả lời, mà hỏi ngược lại: “Cậu gặp Tôn Lộc lần nào chưa?”
Đường Nghiêu nói: “Từng gặp một lần. Đó là sự tồn tại đáng sợ nhất mà tao từng gặp trong đời. Một ánh mắt của cụ ấy là có thể giết chết tao”.
Lăng Khôi bật cười.
“Mày cười cái gì?”, Đường Nghiêu tức giận hỏi.
Sáng sớm năm giờ, sắc trời vừa sáng.
Biệt thự Vân Đỉnh số năm mở cửa đón khách, bên ngoài linh đường trải thảm màu đen, vô số danh gia vọng tộc ở Trung Hải xếp thành hàng dài đến phúng viếng ông cụ Đường.
Đám người Đường Xuyên Bách, Đường Xuyên Hà, Đường Xuyên Thủy, Đường Thục Hạo, Đường Thục Thanh mặc áo tang trắng, quỳ ở hai bên quan tài tiếp khách đến viếng.
Ông cụ Đường làm việc thiện cả đời, tích lũy vô số thiện duyên, bạn bè ở khắp mọi nơi.
Đa số người đến viếng đều đau lòng rơi nước mắt.
Có rất nhiều gia đình từng nhận sự giúp đỡ của ông cụ Đường và cả những học trò, bệnh nhân từng được ông cụ Đường hỗ trợ cũng đến cảm tạ.
“Ông cụ Đường, cảm ơn ông, mong ông an nghỉ dưới suối vàng”.
“Ông cụ Đường, sự tốt bụng của ông khiến một nhà ba người chúng tôi vượt qua khỏi bệnh tật, giúp cả nhà chúng tôi thắp lại niềm hi vọng lần nữa, cảm ơn ông”.
“…”
Năm giờ đến tám giờ, tròn ba tiếng đồng hồ.
Sau tám giờ thì đóng cửa không tiếp khách.
Những người còn ở lại đều là người thân thích trong nhà họ Đường và bạn bè vô cùng thân thiết. Ngoài ra còn có người phụ trách làm lễ, thầy pháp làm phép…
Mọi người vội vàng ăn bữa sáng cùng nhau.
“Đến giờ rồi, nên nâng quan tài đưa tang thôi”, thầy pháp là một ông lão sáu mươi tuổi mặc đạo bào.
Đường Xuyên Bách với tư cách là con trai trưởng của ông cụ Đường đương nhiên là người làm chủ, ông ta lập tức quỳ lạy trước linh cữu: “Bố ở trên cao, con trai xin dập đầu với bố, tiễn bố lên đường”.
Sau khi đứng dậy, Đường Xuyên Bách nâng bài vị của ông cụ Đường lên, hô to: “Nâng quan tài”.
“Khoan đã!”
Lúc này Đường Xuyên Hà đứng ra: “Anh cả, anh vất vả cả đêm, những chuyện như nâng quan tài, cầm bài vị cứ để tôi làm thay anh”.
Ai cũng biết, người cầm bài vị dẫn đường đưa tang là người rất quan trọng.
Điều đó có ý nghĩa người này sẽ trở thành gia chủ của gia tộc trong tương lai.
Thường trong thế gia vua chúa, khi đưa tang vua chúa, Thái tử sẽ cầm bài vị nâng quan tài. Sau khi chôn cất xong, Thái tử sẽ đăng cơ trở thành vị vua mới.
Hôm nay, nếu để Đường Xuyên Bách cầm bài vị nâng quan tài thì xét về đại nghĩa và công nghĩa, ông ta cũng sẽ trở thành gia chủ tiếp theo trong lòng mọi người.
Đường Xuyên Hà quản lý vận tải biển của nhà họ Đường, đương nhiên không muốn nhìn thấy tình huống đó.
Đường Xuyên Bách nhận ra suy nghĩ của Đường Xuyên Hà, nói: “Chú hai, bố vừa mất, tôi có mệt cũng phải gắng gượng chống đỡ. Bây giờ đã đến lúc, không thể làm trễ nải”.
Đường Xuyên Hà nói: “Vậy tôi sẽ nói thẳng, tôi nghĩ chúng ta vẫn phải bàn bạc chọn ra người cầm bài vị”.