Chiến Thần Phục Thù

Chương 160




Tống Bác Văn vung tay rời đi, cũng có nghĩa là nhà họ Tống cúi đầu trước Lăng Khôi.

Cảnh tượng này khiến những người ở đó đều cảm thấy khó mà tưởng tượng được.

“Nhà họ Tống lại cúi đầu chịu thua trước tên Lăng Khôi này sao? Vãi, thật không thể tin được. Đó là nhà họ Tống - nhà giàu bậc nhất xếp thứ hai trong năm gia tộc lớn ở Trung Hải đấy!”

“Nhà họ Tống trước giờ vẫn luôn là vị thần trong giới quyền anh. Tôi vẫn cứ nghĩ nhà họ Tống là gia tộc không thể khiêu khích, không thể bị chèn ép, nhưng hôm nay sau khi thấy phong thái của cậu Lăng, tôi mới biết ngay cả những nhân vật lừng lẫy như nhà họ Tống cũng có lúc bị người khác đàn áp”.

“Chỉ một mình cậu Lăng này mà có thể áp chế cả nhà họ Tống không ngóc đầu lên nổi. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì có đánh chết tôi cũng không tin đâu”.

“Nhà họ Tống đã chịu thua vậy rồi, không còn ai che chở cho Trần Vũ Anh nữa, ông ta chết chắc rồi”.



Người có mặt ở đó đều là thành viên của Công hội quyền anh Trung Hải, trong số đó có rất nhiều võ sĩ uy danh một phương, hoặc ông chủ các phòng tập Boxing lớn, nắm trong tay quyền thế lớn.

Mấy nhân vật tầm cỡ này thường rất kiêng dè trước uy nghiêm của nhà họ Tống.

Lúc này thấy Tống Bác Văn bị một thanh niên đàn áp không ngẩng đầu lên được, trong lòng cũng cảm thấy sảng khoái khó nói thành lời.

Các gia tộc trong giới quyền anh bị nhà họ Tống chèn ép đã lâu rồi.

Lý Nhược Nam nhìn thấy hết thảy mọi chuyện diễn ra trước mắt, tim liên tục đập nhanh, cô ấy nhìn Lăng Khôi như nhìn một ác quỷ.

Rốt cuộc thanh niên này là ai đây?

Một mình anh ta có thể khiến nhà họ Tống cúi đầu nhận thua?

Những gì anh ta nói với mình trước đây đều là thật!

Lúc này từng câu Lăng Khôi nói với Lý Nhược Nam như một làn sóng dần hiện lên trong đầu cô ấy. Lúc này nhớ lại, mỗi câu nói như tiếng chuông vang dội.

Giang Thanh Hải ở một bên lại nở nụ cười nhẹ nhõm.

Ông ấy chưa từng được mở mày mở mặt như hôm nay.

Lăng Khôi nhìn Giang Thanh Hải, ánh mắt hiện lên vẻ tán thưởng.

Mối quan hệ giữa Giang Thanh Hải và anh chỉ là duyên gặp gỡ một lần, nhưng lúc nãy thái độ kiên quyết của ông ấy khiến Lăng Khôi cảm thấy ông ấy là người có tài, thậm chí còn có tương lai hơn Trần Lâm.

Can đảm đối diện với uy quyền của Tống Bác Văn, công khai lên án những tội ác của Tống Bác Văn.

Sự quyết đoán này đã vượt xa người bình thường rồi.

Ông ấy không giống Mã Đằng, Mã Đằng là gia chủ của gia tộc Mã Thị, nhà họ Mã và nhà họ Tống vốn dĩ cùng cấp bậc, dù có đắc tội với nhà họ Tống thì nhà họ Tống cũng chẳng dám làm gì Mã Đằng.

Nhưng nhà họ Giang không bằng nhà họ Tống, thể hiện thái độ như vậy là khá mạo hiểm. Một khi xử lý không tốt thì cả gia tộc Giang Thị sẽ phải đối mặt với nguy cơ bị lật đổ.

Dù là như vậy nhưng Giang Thanh Hải vẫn kiên quyết thể hiện thái độ của mình với nhà họ Tống.

Cho dù bị cách chức, Giang Thanh Hải cũng không mềm lòng mà kiên quyết chọn đứng về phía anh.

Thái độ dứt khoát này rất đáng quý.

“Cậu Lăng, thật xin lỗi, nhà họ Giang chỉ có thể làm được đến đây, địa vị thấp, không có tiếng nói nên cậu đừng trách”, Giang Thanh Hải áy náy nói.

“Ông đã làm rất tốt rồi”, Lăng Khôi nói, sau đó xoay người nhìn Trần Vũ Anh đang đứng lẻ loi.

Hai chân Trần Vũ Anh đã mềm nhũn, lúc này nhìn thấy ánh mắt Lăng Khôi, ông ta càng sợ hãi sởn tóc gáy, run giọng nói: “Cậu Lăng, trước đó tôi không biết Boxing Ngô Lâm là tài sản của cậu nên đã đắc tội, tôi thành thật xin lỗi cậu về chuyện này”.

Lăng Khôi không nói gì.

Trần Vũ Anh nói tiếp: “Tôi sẵn sàng giao nộp hết tài sản của tôi, chỉ cầu xin cậu Lăng tha thứ”.

Lăng Khôi vẫn không lên tiếng.

Trần Vũ Anh càng hoảng sợ: “Chỉ cần cậu Lăng đồng ý tha cho tôi, tôi sẵn lòng trả bất cứ giá nào”.

Lăng Khôi lắc đầu, nhặt mấy tờ tài liệu dưới đất lên: “Năm người chết, ba mươi hai người bị thương tật, ông xin lỗi tôi thì có tác dụng gì?”

“Tôi biết tôi đã phạm phải sai lầm khó mà tha thứ, tôi sẵn sàng đền bù. Tôi sẽ lấy hết tiền của tôi bồi thường cho người nhà của những người đã mất và hòa giải với họ để họ có một cuộc sống không phải lo lắng gì, họ sẽ tha thứ cho tôi”, Trần Vũ Anh nói: “Chỉ cần đưa tiền với thái độ chân thành, gia đình người đã mất sẽ tha thứ cho tôi thôi. Cậu Lăng, xin cậu hãy cho tôi một cơ hội, tôi đi nói chuyện với gia đình người đã mất”.

“Chỉ cần đưa tiền với thái độ chân thành, gia đình người đã mất sẽ tha thứ cho ông sao?”, Lăng Khôi lặp lại câu nói này, sau đó bật ra tiếng cười chế nhạo đầy đau thương.

Quả đúng là vậy, thế giới này tàn nhẫn, vô tâm lắm.

Người đã chết rồi, chỉ cần có tiền thì thù hận nào rồi cũng có thể được hóa giải.

Từ xưa đến nay, chuyện dùng tiền để tránh án một cách êm thấm còn ít sao?

“Giết ông cũng sỉ nhục con dao trong tay tôi”, Lăng Khôi cất con dao nhỏ đi, đứng thẳng người lại: “Đứng dậy đánh với tôi một trận. Nếu ông thắng, dĩ nhiên tôi sẽ chẳng thể làm gì được ông”.

“Không, tôi không phải là đối thủ của cậu Lăng, xin cậu hãy tha cho tôi”, Trần Vũ Anh quỳ dưới đất, nằm rạp xuống dưới ôm lấy hai chân Lăng Khôi cầu xin tha.

Ngay cả cao thủ như Trương Thiết Hùng cũng bị một đòn của Lăng Khôi đánh ngất.

Thì Trần Vũ Anh sao có thể là đối thủ của Lăng Khôi được chứ?

Lăng Khôi vẫn bất động đứng đó, nhìn xuống người đàn ông dưới chân đang xin tha.

Đúng lúc này…

Ánh mắt Trần Vũ Anh bỗng trở nên hung ác, ông ta đánh mạnh vào đầu gối Lăng Khôi một cái, đồng thời gào lên: “Cậu thật sự nghĩ tôi không dám đối phó với cậu sao, cho cậu chết này!”

Ông ta vốn dĩ đang ôm lấy chân Lăng Khôi, trong tình huống Lăng Khôi không hề phòng bị gì bèn đánh một đòn vào đầu gối của anh.

Như thế chắc chắn đầu gối Lăng Khôi sẽ bị đánh gãy.

Nếu một chân bị đánh gãy rồi thì sao có thể là đối thủ của Trần Vũ Anh được nữa?

Dường như Trần Vũ Anh đã nhìn thấy được kết cục mình giết được Lăng Khôi rồi sau đó hưởng thụ ánh mắt sùng bái của nhiều người.

Nhưng…

Bụp!

Ngay vào lúc đánh đòn đó xuống, ông ta cảm nhận rõ ràng cú đấm của mình đập vào một tấm sắt, sau đó sinh ra lực đàn hồi cực lớn làm cả người Trần Vũ Anh phải trượt về đằng sau mấy mét.

“Sao có thể như thế?”, Trần Vũ Anh bị bật về phía sau hô lên.

Ngay cả một con trâu khỏe mạnh cũng bị cú đấm này đánh chết nữa là.