Tống Bác Văn nghiến răng nghiến lợi, nhưng không cách nào đáp trả.
“Hôm nay tôi là người chủ trì công đạo. Thay trời hành đạo, diệt trừ cái ác. Các ông có thể ngăn cản tôi, nhưng cho dù không có tôi ở đây thì vị Vương kia của Trung Hải cũng sẽ tới. Trước mặt vị Vương kia, xem các ông còn dám ngăn cản hay không?”, câu nói này của Lăng Khôi càng khiến cho những người có mặt lo lắng không yên.
“Vị Vương kia của Trung Hải không tới, tôi tới!”
Lăng Khôi chậm rãi lấy ra con dao găm, nói từng câu từng chữ: “Lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó lọt, thiện ác cuối cùng cũng phải gặp báo ứng. Đây là câu châm ngôn của quốc gia mà từ trước tới nay tôi tin tưởng. Hôm nay, ngay tại nơi này, tôi muốn thay trời hành đạo, giết Trần Vũ Anh. Ai dám ngăn cản người đó phải chết!”
Dứt lời, con dao trong tay Lăng Khôi đột nhiên xông tới.
Bàn chủ trì bị vỡ làm đôi.
Không có gì cách trở giữa Lăng Khôi và Trần Vũ Anh.
Trần Vũ Anh đột nhiên sợ tới mức lùi về phía sau, đứng sau lưng Tống Bác Văn, khàn cổ nói: “Hội trưởng Tống, người này lòng dạ độc ác, không phân biệt đúng sai. Cậu ta đã mắng chửi ông, khinh thường ông, không coi nhà họ Tống ra gì. Ông nhất định không được bỏ qua cho cậu ta”.
Từ khoảnh khắc cú đấm của Lăng Khôi đánh ngất Trương Thiết Hùng, Trần Vũ Anh đã biết ông ta tuyệt đối không phải đối thủ của Lăng Khôi.
Người duy nhất có thể cứu ông ta hiện giờ chỉ có thể là Tống Bác Văn.
Tống Bác Văn nói: “Cậu giết Trần Vũ Anh trong nhà họ Tống tôi thì mặt mũi nhà họ Tống tôi để đâu?”
“Mặt mũi nhà họ Tống có quan hệ gì với tôi sao? Tống Bác Văn, tôi cho ông cơ hội cuối cùng, giờ ông tránh ra, tôi sẽ không làm khó dễ ông. Nếu ông nhất định phải bao che cho ông ta thì trong suy nghĩ của tôi, ông sẽ cùng một giuộc với Trần Vũ Anh, lúc đó, ông và tôi sẽ trở thành kẻ thù của nhau”, Lăng Khôi liếc nhìn con dao găm trong tay, từ tốn nói.
Tống Bác Văn rất khó xử, ông ta không nhìn thấu được thực lực của Lăng Khôi, cũng không biết được bối cảnh sau lưng Lăng Khôi.
Nhà họ Tống bảo vệ Trần Vũ Anh, cuối cùng sẽ phải đắc tội với người như thế nào?
Như vậy có xứng đáng không?
Tống Bác Văn không nắm chắc, sững sờ tại chỗ.
Lúc này Mã Đằng bước ra lớn tiếng nói: “Cậu Lăng đại nghĩa vô song, thay trời hành đạo. Là tấm gương mẫu mực của cánh đàn ông Trung Hải chúng ta, Mã Đằng tôi toàn tâm toàn lực ủng hộ cậu Lăng giết Trần Vũ Anh”.
Việc Mã Đằng bày tỏ thái độ đã khiến mọi người sửng sốt.
Gia tộc Mã Thị là một trong năm gia tộc lớn đã công khai ủng hộ Lăng Khôi.
Trời ơi!
Lúc này Giang Thanh Hải cũng bước ra nói: “Gia tộc Giang Thị tôi cũng ủng hộ tất cả hành vi của cậu Lăng. Ngày thành lập giới quyền anh đã từng lập lời thề, đẩy mạnh võ thuật Trung Hải, tuyệt đối không làm hại người vô tội. Trần Vũ Anh san bằng Boxing Ngô Lâm đã khiến năm người chết và sáu mươi tám người bị thương, khiến người người căm phẫn, làm ô uế sàn đấu quyền anh. Phá hoại lời thề và danh tiếng của Công đoàn quyền anh chúng ta. Việc làm trái với đạo đức như vậy nhất định phải chịu sự trừng phạt!”
Gia tộc Giang Thị cũng công khai bày tỏ thái độ.
Phó hội trưởng thường vụ của Công đoàn quyền anh cũng kiên quyết đứng về phía Lăng Khôi.
Lời nói của ông ấy rất có trọng lượng, đã nhận được sự tán thưởng của nhiều thành viên trong Công hội quyền anh.
Tống Bác Văn tức giận nói: “Giang Thanh Hải, ông là phó hội trưởng thường vụ của Công đoàn quyền anh mà lại giúp người ngoài nói chuyện, ông điên rồi à?”
Một Giang Thanh Hải luôn nhu nhược tự ti trước Tống Bác Văn giờ lại vô cùng kiên quyết nói: “Những việc mà Giang Thanh Hải tôi làm đều là nghĩ cho đại cục của sàn đấu. Nếu không có vô số người dân Trung Hải ủng hộ và tín nhiệm quyền anh, mỗi thành viên của Công đoàn quyền anh không ra sức đóng góp thì sẽ không có Công đoàn quyền anh lớn mạnh ngày hôm nay! Hội trưởng Tống, ông quyền cao chức trọng, vì lợi ích mà che mờ tâm trí, ông không nên phân biệt đối xử, càng không nên ức hiếp người yếu thế, bao che cho Trần Vũ Anh”.
Tống Bác Văn giận dữ cười nhạt nói: “Được, được, phản rồi, làm phản hết rồi. Giang Thanh Hải ông ăn cây táo rào cây sung, thứ rác rưởi như ông mà cũng xứng làm phó hội trưởng Công đoàn quyền anh sao? Tôi quyết định từ giờ trở đi, ông không cần làm phó hội trưởng thường vụ nữa, cút ra khỏi Công hội quyền anh đi. Nhà họ Giang các ông cứ đợi đấy!”
Mối nguy cơ như vậy đối với nhà họ Giang mà nói chắc chắn là một đòn chí mạng.
Nếu đổi lại là bất kì ai khác chỉ e là đã quỳ xuống xin tha.
Nhưng Giang Thanh Hải lại không hề cầu xin tha thứ, ngược lại thái độ càng cứng rắn hơn: “Nhiều năm như vậy ông chỉ cho con ông cháu cha vào cái Công hội quyền anh này, khiến Công hội trở nên tối tăm hỗn độn, các thành viên của Công hội khổ không biết kêu ai, danh tiếng của Công hội thì luôn bị hao tổn. Tôi vẫn luôn ở giữa hòa giải, để Công hội luôn ổn định. Bây giờ tôi vì Công hội mà tận tâm khuyên can nhưng ông không chịu nghe, còn muốn khai trừ tôi? Tôi cũng không còn gì để nói nữa. Vì Công hội quyền anh mà tôi đã làm hết sức rồi, không thẹn với lòng”.
Tống Bác Văn tức đến giậm chân, hai mắt đỏ ngầu.
Trần Lâm nói: “Phó hội trưởng Giang đã dốc hết tâm huyết để Công hội ngày càng phát triển, trời đất chứng giám. Tôi không đồng ý để phó hội trưởng Giang rời đi”.
“Tôi cũng không đồng ý để phó hội trưởng Giang rời đi!”, Lý Nhược Nam cũng lớn tiếng nói: “Không có phó hội trưởng của Công hội quyền anh này, lòng người không vui, không có cảm giác thuộc về nơi này”.
Những người khác cũng sôi nổi bày tỏ thái độ.
“Không đồng ý để phó hội trưởng Giang rời đi!”
“Tôi cũng không đồng ý để phó hội trưởng Giang rời đi!”
Đám người căm phẫn, một lòng ủng hộ Giang Thanh Hải.
Cuối cùng số người ủng hộ Giang Thanh Hải chiếm hơn một phần ba số người ở có mặt.
Tống Bác Văn sợ đến mức hồn bay phách lạc.
Như thế này là muốn làm lay động căn cơ của nhà họ Tống sao.
Ông ta không ngờ tới sau khi có Lăng Khôi dẫn đầu, Giang Thanh Hải lại dám cứng rắn ủng hộ Lăng Khôi như vậy, hơn nữa thái độ của đám người Mã Đằng và Trần Lâm cũng lôi kéo theo bầu không khí tại đây. Những phòng tập boxing không dám bày tỏ thái độ cũng bắt đầu lên tiếng.
Nếu như nói ban nãy Tống Bác Văn hoàn toàn tự tin bản thân ông ta có thể áp chế được Lăng Khôi thì bây giờ ông ta biết mình không thể áp chế nổi nữa rồi.
Một phần ba người của Công hội quyền anh đều đứng về phía Lăng Khôi và Giang Thanh Hải.
Nếu cứ tiếp tục gây sức ép như vậy sẽ xảy ra chuyện.
Vị trí của nhà họ Tống sẽ không thể giữ được nữa.
Lăng Khôi nói: “Tống Bác Văn, ông đừng cho rằng không có ông thì giới quyền anh này không phát triển được. Hội trưởng như ông làm không tốt thì tôi sẽ để Giang Thanh Hải thay thế ông”.
Soạt!
Tống Bác Văn hít sâu một, cân nhắc một lúc rồi xua tay bỏ đi: “Lăng Khôi, cậu nhớ đấy cho tôi”.
Tống Bác Văn rời khỏi đó.
“Hội trưởng Tống, ông đừng đi! Ông đi rồi tôi phải làm thế nào, tôi là võ sư cố vấn ông mời đến mà. Ông muốn bỏ mặc tôi sao?”, Trần Vũ Anh kéo tay áo của Tống Bác Văn, muốn nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Nhưng lại bị Tống Bác Văn gạt ra: “Cút!”
Tống Bác Văn cực kì ghét bỏ Trần Vũ Anh, tất cả mọi chuyện là do Trần Vũ Anh mà ra. Nếu không phải do ông ta thì chuyện ngày hôm nay cũng sẽ không xảy ra.
Cậu thanh niên Lăng Khôi này đơn phương độc mã đến buổi tiệc, nếu chèn ép gia chủ nhà họ Tống thì sau này trong Công hội quyền anh ông ta sẽ không thể ngóc đầu lên được.
Nhục nhã đến mức nào đây?
Nếu chuyện ngày hôm nay bị truyền ra ngoài thì uy nghiêm của Tống Bác Văn ông ta sẽ bị mất sạch.