“Một cô gái có thể đi đến bước này, quả thực là không dễ dàng gì”, Lăng Khôi không tự chủ được khen ngợi: “Chẳng trách lại trở thành nữ thần trong lòng cậu”.
Thất Lạc Diệp tự hào nói: “Điều khiến tôi thấy cảm phục nhất không phải chuyện tôi vừa kể, mà là lời thề của Lý Nhược Nam”.
Lăng Khôi hỏi: “Thề gì cơ?”
Thất Lạc Diệp nói: “Lúc đầu Lý Nhược Nam bị nhà họ Tống làm nhục, cô ấy công khai thề rằng muốn phá tan quy tắc sàn đấu của gia chủ nhà họ Tống. Để người nhà họ Tống mở mắt ra mà nhìn cho kĩ, năm đó nhà họ Tống vứt bỏ cô ấy, sỉ nhục cô ấy, chính là sai lầm lớn nhất. Lý Nhược Nam muốn nhà họ Tống không ngóc đầu lên nổi”.
“Có chí khí!”, Lăng Khôi đáp: “Nghe cậu nói như vậy, tôi lại rất tò mò về người phụ nữ này”.
Lăng Khôi nói thật suy nghĩ của mình.
Người dám to gan nói những lời như vậy, chưa nói đến việc cuối cùng có thực hiện được lời thề này hay không, nhưng có thể thấy người này rất ghê gớm, rất giỏi.
Ngay cả ông lớn như Giang Thanh Hải giấu mình trước mặt nhà họ Tống mười mấy năm nay, cũng không dám nói như vậy. Thậm chí là trong đầu cũng không dám nổi lên ý nghĩ như vậy.
Có thể thấy, người có khí phách như Lý Nhược Nam cực kỳ hiếm.
“Ha ha, tôi biết mà, người phụ nữ ưu tú như thế thì đàn ông nào mà không thích chứ”, Thất Lạc Diệp vỗ vai Lăng Khôi, ẩn ý sâu xa nói: “Có điều chuyện gì cũng phải có trước có sau, muốn tiếp cận nữ thần thì trước tiên phải là tôi, cậu xếp hàng phía sau đi”.
Lăng Khôi bất lực lắc đầu: “Cậu yên tâm, tôi sẽ không tranh với cậu”.
“Ha ha, đây mới đúng là anh em tốt”.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã tới cổng trung tâm tổ chức trận đấu.
Có sáu lối vào, mỗi lối vào đều đông nghịt người đang đứng xếp hàng để được vào trong.
Có rất nhiều biển quảng cáo được dựng trước cổng.
Poster ba trận đấu bạch kim, hai trận đấu kim cương cực kì nổi bật.
Trong ba trận đấu bạch kim có một trận đấu của Thụy Thanh, một trận của Lý Nhược Nam.
Mà trong hai trận đấu kim cương, trận cuối cùng lại chính là trận đấu của tân võ sĩ huy chương kim cương mới - Trần Anh Vũ và võ sĩ huy chương kim cương kì cựu.
Năm trận đấu, cùng tiến hành trong cùng một ngày và cùng một sàn đấu, giá vé từ tám nghìn tám trăm tệ, tính ra cũng rất rẻ. Cũng coi như là món quà mà công hội quyền anh gửi tặng công chúng mỗi năm.
Tiến vào võ đài, Lăng Khôi và Thất Lạc Diệp ngồi ngay hàng đầu tiên. Bên trên có một chiếc bàn trà nhỏ, có đặt vài món ăn, hoa quả và thức uống, bên cạnh còn có một cô phục vụ bàn xinh đẹp.
Đây đã là đãi ngộ cao cấp nhất rồi.
Nếu may mắn, võ sĩ nổi tiếng còn có thể xuống phía dưới kính rượu và nói chuyện với bọn họ.
Thất Lạc Diệp bỏ ra số tiền này, có lẽ cũng muốn xem thử có thể uống rượu với Lý Nhược Nam được hay không.
Thất Lạc Diệp vừa ăn hoa quả, vừa giao lưu với nữ phục vụ bàn bên cạnh, nữ phục vụ trả lời rất lịch sự, cho dù Thất Lạc Diệp có nói ra những từ ngữ vượt quá giới hạn đi chăng nữa thì cô ta cũng nở nụ cười tươi tắn đáp lại.
Chín rưỡi sáng, một trăm nghìn chỗ ngồi đã chật kín, ngoài ra một vài nhân viên công tác cũng đã tập trung trên hành lang, chờ đợi đại hội quyền anh chính thức bắt đầu.
Mười giờ sáng.
Hồ Thất Đảo vang lên tiếng chuông trầm thấp, du dương thanh tịnh khiến lòng người vui vẻ thoải mái.
Sau đó, một thanh niên đẹp trai khoảng hai tư hai lăm tuổi mặc vest đen, là lượt phẳng phiu bước vào trung tâm võ đài, lớn tiếng nói: “Đại hội quyền anh một năm một lần sắp sửa bắt đầu. Tại đây, Tống Tử Đường tôi hoan nghênh các bạn tới tham gia đại hội quyền anh!”
Tống Tử Đường là cậu hai nhà họ Tống, cũng là người đàn ông năm đó ức hiếp Lý Nhược Nam. Bây giờ hắn đang giữ vị trí cao trong Công hội quyền anh, hôm nay thay mặt Công hội quyền anh chủ trì khai mạc đại hội.
Hắn vừa dứt lời, tiếng vỗ tay vang lên như sấm rền.
“Theo trình tự, đại hội quyền anh sẽ chia làm hai phần, thứ nhất là năm trận đấu đấu quyền anh. Thứ hai là trận đấu giữa các thành viên của công hội quyền anh hàng năm”, Tống Tử Đường nói: “Bây giờ, chúng ta hãy dành một tràng pháo tay thật nhiệt liệt để chào đón Lục Tử Ca - diễn viên nổi tiếng nhất của Trung Hải lên sân khấu, để hát một bài mở màn cho đại hội quyền anh lần này của cánh đàn ông chúng ta”.
Trong tiếng vỗ tay reo hò của đám người, Lục Tử Ca mặc váy trắng, sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, bước lên sân khấu cùng với vũ đoàn của mình, bắt đầu biểu diễn.
Giọng hát ngọt ngào như âm thanh thiên nhiên lúc trầm lúc bổng, lúc lại cao vút lên tận tầng mây.
Tất cả đều yên lặng, chỉ có tiếng hát vang lên.
Ngay cả người như Lăng Khôi cũng bị tiếng hát làm cho ngây ngất, chìm đắm trong đó, như say như mê.
Bài hát kết thúc, Lục Tử Ca lui về sau cánh gà trong làn vỗ tay như sấm.
Sau đó, Tống Tử Đường thông báo trận đấu hạng bạch kim bắt đầu.
Hai võ sĩ huy chương bạch kim lần lượt lên sàn, bắt đầu tấn công điên cuồng, làm dấy lên những tràng pháo tay nồng nhiệt.
Thất Lạc Diệp xem cực kì nhập tâm, thi thoảng lại khua tay múa chân, bình luận về trận đấu.
Lăng Khôi lại dựa vào sofa, híp mắt yên lặng xem trận đấu.
Nói thật, hai võ sĩ có thực lực ngang bằng nhau, không kém gì Trần Tử Long và Tỉnh Thượng Xuân, có lẽ rất xuất sắc trong mắt người khác nhưng trong mắt Lăng Khôi thì quá bình thường.
“Này, sao anh cũng tới đây thế?”, có người bên cạnh vỗ vai Lăng Khôi.
Lăng Khôi giật mình, quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy Lục Tử Ca mặc váy màu trắng bó sát, tôn lên vóc dáng tuyệt đẹp của cô ta, khiến người khác không thể dời mắt.
Cô ta cũng không khách sáo ngồi xuống cạnh Lăng Khôi: “Anh tới cũng không nói một tiếng, không có thành ý gì cả”.
Thất Lạc Diệp thấy Lục Tử Ca trước mắt, âm thầm nuốt nước bọt.
Thằng nhóc Lăng Khôi này sao lại dụ dỗ được Lục Tử Ca nhỉ?
Nhìn cử chỉ thân mật của họ, hình như còn có gì đó rất mập mờ nữa?
Cậu bạn hiền lành như bụt cùng lớp với anh ta từ khi nào mà lại mê hoặc được phụ nữ thế?
Lăng Khôi mỉm cười nói: “Tôi tới để vỗ tay cổ vũ cho cô đấy”.
“Xì, anh chém gió cũng vừa thôi, ban nãy tôi ở trên sân khấu nhìn thấy anh, trong lúc tôi hát từ đầu đến cuối cũng không thấy anh vỗ tay tí nào”, Lục Tử Ca hơi giận dỗi.
Lăng Khôi cạn lời.
Anh quên vỗ tay sao?
“Đó là vì tôi bị tiếng hát của cô làm cho chấn động, say mê quá đến mức không thoát ra được. Nên không có tinh thần vỗ tay”, Lăng Khôi nói bừa một câu.
Lục Tử Ca nghe xong rất vui vẻ: “Được thôi, tôi tạm thời tin anh”.
“Đây là bạn của tôi, tên là Thất Lạc Diệp, con nhà giàu đẹp trai phong độ, độc thân”, Lăng Khôi giới thiệu Thất Lạc Diệp. Thất Lạc Diệp bắt tay với Lục Tử Ca, rất nhiều lần chủ động bắt chuyện nhưng Lục Tử Ca đều hờ hững trả lời, ngược lại cô ta không ngừng trò chuyện với Lăng Khôi.
Điều này làm Thất Lạc Diệp rất đau lòng, chỉ có thể tiếp tục quay lại nói chuyện cùng nữ phục vụ kế bên, để tránh lúng túng.
“Lục Tử Ca, chào cô”.
Một giọng nói trầm thấp vang lên.
Tống Tử Đường dẫn theo vài người nâng ly rượu vang bước tới.
Lăng Khôi liếc mắt nhìn qua, trong số đó có cả Thụy Thanh và Trần Vũ Anh.