Chiến Thần Phục Thù

Chương 148




Công hội quyền anh nằm ở vùng ngoại ô hồ Thất Đảo, một nơi rất hẻo lánh.

Đây vốn là vùng đất bỏ hoang, trật tự xã hội không tốt lắm, ngày thường rất ít người qua lại, nhưng từ khi trụ sở của Công hội quyền anh được xây dựng ở đây, trải qua hàng chục năm phát triển đã kéo theo sự trỗi dậy của các ngành công nghiệp.

Đương nhiên, các ngành công nghiệp này đều là chuỗi công nghiệp liên quan đến Công hội quyền anh.

Bây giờ hồ Thất Đảo đã sầm uất và nguy nga, xe cộ qua lại tấp nập.

Hầu hết các giải đấu quyền anh huy chương bạch kim đều được tổ chức ở đây. Các giải đấu xếp hạng quyền anh huy chương kim cương đương nhiên cũng phải tổ chức ở hồ Thất Đảo.

Hồ Thất Đảo có sáu đảo vòng cung và một đảo ở trung tâm.

Sáu đảo phân biệt có sáu cửa ra vào, sau tám giờ sáng, sáu con đường chính đã chật cứng người, vô số người vây xem đều tụ tập ở ngoài cửa, muốn xem đại hội quyền anh một năm tổ chức một lần.

Nhưng vé vào cửa quá đắt, vả lại một trăm nghìn vé đều đã bán hết rồi.

Người có được vé vào cửa đều là người có máu mặt trong xã hội.

Ai mà không muốn xem sáu cú đá trong một giây, chống đẩy bằng một ngón tay chứ?

Ai mà không muốn xem cuộc đấu tay đôi giữa các cao thủ hàng đầu chứ?

Người lấy được vé thì hãnh diện cầm vé vào cửa hồ Thất Đảo để kiểm tra an ninh. Còn người không có vé thì chỉ có thể ở bên ngoài đố kỵ và ghen tức.

Khoảng tám giờ ba mươi phút, bảy tám mươi nghìn người đã tập trung trên đảo trung tâm.

Đây là đấu trường quyền anh khổng lồ có sức chứa một trăm nghìn người, cũng là đấu trường quyền anh lớn nhất ở Trung Hải. Các trận đấu quyền anh huy chương bạch kim và huy chương kim cương đều được tổ chức ở đấu trường này.

Mà mỗi lần tổ chức, về cơ bản một trăm nghìn chỗ ngồi đều chật cứng.

Đại hội quyền anh có ba trận đấu quyền anh huy chương bạch kim và hai trận đấu huy chương kim cương.

Vì vậy giá vé lần này vô cùng đắt đỏ, nhưng người đến vẫn rất đông.

Lăng Khôi ăn mặc đơn giản, tay cầm một tập tài liệu, thuận theo dòng người nhích từng chút về hướng cửa ra vào, thỉnh thoảng lại nhìn xung quanh.

Lăng Khôi không có vé vào cửa.

Nhưng Thất Lạc Diệp lại có, từ rất sớm anh ta đã hẹn Lăng Khôi đi xem đại hội quyền anh.

Lúc này, Lăng Khôi phải tìm được Thất Lạc Diệp mới có thể vào được.

“Nhóc con, vé của cậu đâu?”, ở chốt kiểm tra an ninh, một người đàn ông uy nghiêm cao hai mét nhìn xuống Lăng Khôi, tỏ vẻ khó chịu: “Không có vé thì đứng sang một bên, đừng lãng phí thời gian xếp hàng của mọi người”.

Người bên cạnh lập tức nói: “Đúng vậy, không có vé còn đòi xếp hàng, đây chẳng phải là cố ý gây phiền phức sao. Đừng làm phất thời gian của chúng tôi, mau đứng sang một bên đi”.

“Loại người này nhìn là biết kẻ thất bại, muốn đến đây đục nước béo cò à, thật không có tố chất”.

“Một tấm vé bình thường nhất cũng tám nghìn tám trăm tệ, không mua nổi thì đừng đến đây để bị mất mặt xấu hổ”.

Mọi người nhao nhao chỉ vào Lăng Khôi chỉ trích.

Lăng Khôi lúng túng, đúng lúc định lùi về sau thì một giọng nói quen thuộc truyền đến: “Vé đến rồi đây. Đúng là mắt chó coi thường người khác”.

Thất Lạc Diệp cầm vé đến đúng lúc: “Lăng Khôi, tôi tìm cậu lâu lắm rồi. Thật xin lỗi”.

Lăng Khôi mỉm cười nói: “Không sao đâu”.

Hai người chuẩn bị vào cửa.

Đối tình nhân phía sau không vui, người phụ nữ nói: “Một chỗ chỉ được một người vào, cậu vừa đến đã muốn chen hàng à? Có biết chúng tôi xếp hàng mấy tiếng rồi không? Các cậu có ý thức không hả? Đúng là còn không bằng một con chó”.

Lập tức có người phụ họa theo, mắng chửi Thất Lạc Diệp và Lăng Khôi.

Lăng Khôi quay đầu nhìn người phụ nữ kia, cả người hàng hiệu, trên cổ tay đeo chiếc đồng hồ Cartier, xách túi Hermes, quần áo giá cũng mấy trăm nghìn. Chỉ là đôi mắt quá hợm hĩnh.

“Này bà cô, chiếc Hermes trong tay cô là hàng super fake. Cô còn muốn tôi xếp hàng nữa à? Ngây thơ thật”, Thất Lạc Diệp khịt mũi, lấy ra hai tấm vé đỏ chót như giấy chứng nhận thành tích, đưa cho nhân viên an ninh.

Nhân viên an ninh nhìn liền cúi người chín mươi độ: “Xin chào các vị khách quý, đây là vé vào cửa hạng VIP. Mời đi theo tôi chuyển sang đường dành cho khách quý”.

Ngay sau đó, một cô gái xinh đẹp mặc đồng phục áo sơ mi và váy chạy đến, cung kính dẫn Lăng Khôi và Thất Lục Diệp vào đấu trường từ lối đi riêng bên cạnh.

Cách đó không xa, một chiếc xe điện chạy tới đón khách.

“Tạm biệt nhé bà cô”, trước khi đi, Thất Lạc Diệp còn không quên quay lại cười cợt nhả với người phụ nữ hợm hĩnh kia.

Mọi người xung quanh đều chết lặng, ánh mắt nhìn hai người Thất Lạc Diệp đều thay đổi.

Vé hạng VIP là hàng ghế dài đầu tiên trong đấu trường, một trăm tám mươi tám nghìn tám trăm tệ một vé.

Người ta đưa ra hai vé đấy, giàu thật!

Còn có lối đi riêng, không cần xếp hàng.

Người phụ nữ hợm hĩnh nhìn thấy cảnh này mặt liền đỏ bừng lên, cả người run rẩy.

Bị phơi bày trước mặt mọi người là đeo túi giả, còn bị gọi là bà cô, bị người ta dùng vé VIP sỉ nhục.

“Không xem nữa, đi về”, người phụ nữ quay đầu rời đi.

“Em yêu à, đừng mà. Anh khó khăn lắm mới mua được vé vào cửa, cho anh chút mặt mũi đi được không?”, người đàn ông nhanh chóng đuổi theo.

“Anh còn dám nói chuyện mặt mũi trước mặt tôi à? Cút đi cho tôi. Chúng ta kết thúc rồi”.

“Lạc Diệp à, cậu lãng phí thật đấy. Chỉ là xem một trận đấu quyền anh thôi mà, có cần phô trương vậy không”, Lăng Khôi ngồi trên xe, cảm khái một câu.

Mặc dù thu nhập của Thất Lạc Diệp không tệ, một năm hơn mấy triệu tệ, nhưng cứ chi tiêu những khoản như vậy, Lăng Khôi thấy không cần thiết lắm.

Anh thật sự coi Thất Lạc Diệp là anh em nên mới nói như vậy.

“Năm nay có nữ võ sĩ mà tôi ngưỡng mộ nhất. Tôi phải mua vị trí gần cô ấy nhất để ngắm nhìn phong thái của cô ấy”, Thất Lạc Diệp đáp lại, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn.

“Nữ thần võ sĩ?”, Lăng Khôi kinh ngạc.

Hắc quyền là nghề vô cùng tàn nhẫn, hơn chín mươi phần trăm đều là nam giới.

Bởi vì phụ nữ khó mà chịu đựng được sự đau khổ như vậy, sức lực và thể chất yếu hơn đàn ông, khó mà có thể thắng.

Nữ võ sĩ hắc quyền, trăm nghìn người mới có một.

Giống như rất nhiều các môn thể thao khác đều sẽ phân biệt nam và nữ. Ví dụ bóng đá nam và bóng đá nữ, bởi vì cơ thể phụ nữ vốn yếu hơn nam giới. Mặc dù có ngoại lệ, nhưng chỉ là thiểu số.

Nhưng hắc quyền không phân biệt nam nữ.

Không có quy tắc, cho đến khi một bên gục ngã, cho dù sống hay chết, đây chính là tinh thần của trận đấu hắc quyền.

Trong trận đấu này, không có cách nào để phân biệt nam nữ.

Thất Lạc Diệp nói: “Nữ võ sĩ quyền anh tên Lý Nhược Nam, cậu không biết à?”

Lăng Khôi nhìn phong cảnh hồ nước hai bên, lắc đầu: “Không biết”.

“Cậu không quan tâm vấn đề này nên không biết cũng là chuyện bình thường, để tôi phổ cập cho cậu nhé. Lý Nhược Nam và cậu hai nhà họ Tống đã được bố mẹ hai bên định mối hôn sự từ bé. Về sau, nhà họ Lý gặp bất hạnh, tan cửa nát nhà. Chỉ còn lại Lý Nhược Nam một mình sống sót. Mà cậu hai nhà họ Tống lại muốn cô ấy làm tình nhân, không cho danh phận”, Thất Lạc Diệp càng nói càng tức giận: “Nhà họ Tống này thật quá đáng, bây giờ đã là thời đại nào rồi còn làm vợ lẽ? Lý Nhược Nam trong cơn tức giận đã rời khỏi nhà họ Tống, từ đó bái sư học nghệ khắp nơi, cuối cùng thành tài trở về, bắt đầu hoạt động trong đấu trường quyền anh ngầm ở Trung Hải. Trong ba năm qua, cô ấy từ một võ sĩ quyền anh bình thường trở thành võ sĩ hạng bạch kim chín sao. Hôm nay, cô ấy sẽ hoàn thành trận đấu cuối cùng tại đấu trường quyền anh, nếu thắng trận này, cô ấy sẽ trở thành võ sĩ hạng kim cương thứ mười ba ở Trung Hải, cũng là võ sĩ kim cương duy nhất dưới hai sáu tuổi”.