Lăng Khôi lấy giấy ăn ra đưa cho Tố Lan: “Cô ơi, lát về cháu gọi bác sĩ đến khám cho chú, không chừng chân của chú vẫn có thể hồi phục”.
Những gì Lăng Khôi nói đều là thật.
Lúc nãy Lăng Khôi lén nhéo cái chân mất cảm giác của Dương Thiết Quải, chủ yếu là do xương gãy không nối lại kịp thời, sau đó gân cốt cũng bị lệch theo. Nếu đánh gãy xương lần nữa rồi cố định lại bằng ốc vít là có thể khôi phục.
Chuyện này quá đỗi bình thường với một chiến sĩ trên chiến trường.
Nhưng dù sao đã lâu như vậy rồi, Lăng Khôi cũng không chắc chắn lắm.
“Có thể hồi phục thật sao?”, ánh mắt Tố Lan lập tức sáng lên khi thấy được hy vọng, bà ấy gần như túm lấy cánh tay Lăng Khôi.
Lăng Khôi gật đầu nói: “Vâng, cháu quen với một bác sĩ có y thuật rất tốt, không phải là bác sĩ lang băm nên cô cứ yên tâm ạ”.
“Tốt quá! Tiểu Khôi, thật sự cảm ơn cháu. Nếu chân bị bại liệt này có thể hồi phục thì có phải chịu khổ thế nào cô cũng sẵn lòng”, Tố Lan vừa lau nước mắt vừa phấn khích cười nói.
“Cô nấu ăn rất ngon, đây là bữa cơm ngon nhất cháu từng ăn. Nếu cô không chê cháu phiền thì sau này cháu sẽ thường đến thăm cô”, Lăng Khôi nhìn đồng hồ, đã hai giờ rưỡi chiều rồi, điện thoại của Tố Lan cứ vang lên liên tục, hẳn là có chuyện cần làm nên Lăng Khôi đành đứng dậy tạm biệt bà ấy.
“Tiểu Khôi, cô rất mến cháu, nhìn thấy cháu cô như thấy được Mộc Thủy vậy. Nếu cháu có thể đến đây thường xuyên, cô vui còn không kịp”.
Tố Lan tiễn Lăng Khôi ra đến cửa.
Hai cây hoa quế trước cổng đang đung đưa trong gió.
Lá cây rơi lả tả.
Lăng Khôi nhìn chằm chằm vào cây hoa quế này, hồi lâu sau vẫn không nói gì.
Tố Lan cũng thất thần nhìn hai cây hoa quế, lẩm bẩm nói: “Mười ba năm trước, Mộc Thủy và một bạn học của nó tên là Lăng Hiêu mỗi người trồng một cây hoa quế ở trước cổng này, gọi nhau là anh em, sau đó cùng nhập ngũ. Đến nay đã mười ba năm, cô vẫn không có tin tức gì về hai đứa nó nhưng cây hoa quế vẫn sinh trưởng rất tốt”.
“Lăng Hiêu là một đứa trẻ ngoan, cậu ấy thường đến nhà cô ăn cơm. Lúc đó điều kiện gia đình không tốt, mỗi lần cậu ấy đến, cô đều làm cho cậu ấy và Mộc Thủy mỗi đứa một bát mì trứng, cô sợ tiếp đãi cậu ấy không chu đáo nên cứ để cái trứng lớn vào bát của cậu ấy. Mặc dù bề ngoài Mộc Thủy tỏ ra rất nhường nhịn nhưng thật tâm lại hơi ghen tị. Có lần nó còn chạy đến hỏi cô tại sao lần nào cô cũng bỏ cái trứng lớn vào bát của Lăng Hiêu”.
Tố Lan vừa nói vừa cười: “Lúc đó cô nói với nó một câu – Con lớn hơn Lăng Hiêu mấy tháng nên con là anh, cho nên nhường nhịn em trai là điều đương nhiên, cả đời mình thật không dễ gì gặp được người anh em như vậy”.
“Haizz, chỉ là đã mười ba năm trôi qua nhưng cô vẫn chưa gặp lại thằng bé Lăng Hiêu này, cũng không biết bây giờ thằng bé sống có tốt không”, Tố Lan ngập ngừng rồi rơi vào nỗi nhớ.
Lăng Khôi đứng yên bất động, cơ thể không khỏi run rẩy.
Nước mắt đã hòa cùng với nước mưa.
Lăng Khôi rất muốn nói cho Tố Lan biết - Cô à, mì trứng cô nấu cho cháu là món mì trứng ngon nhất cháu từng ăn, còn cháu chính là Lăng Hiêu - đứa nhỏ mà cô nhớ mong đây.
Nhưng Lăng Khôi biết mình không thể làm vậy.
Vô số người còn đang nhìn chằm chằm vào thân phận của mình, hễ thân phận thật bị phát hiện thì Tố Lan và Dương Thiết Quải sẽ bị liên lụy, cuối cùng sẽ rơi vào kết cục thế nào, Lăng Khôi không dám nghĩ đến.
Năm mươi nghìn chiến sĩ Long Nha đều bị hãm hại, toàn quân đội bị tổn thất ở núi Tuyết Long.
Huống hồ chỉ là hai vợ chồng bình thường này?
Đây cũng là nguyên nhân tại sao ba năm nay Lăng Khôi vẫn không đến thăm hai vợ chồng Tố Lan.
Bây giờ đã lấy được ba mươi bảy đầu đạn trong cơ thể ra rồi, cảm giác thực lực cũng được khôi phục lại kha khá, lúc này Lăng Khôi mới không kiềm được chạy đến thăm hai người này.
Lăng Khôi vẫn biết điều kiện gia đình của nhà họ Dương không tốt, mười năm trước vợ chồng Tố Lan vẫn còn có công việc bình thường. Mặc dù ngày qua ngày rất đỗi bình thường nhưng cơm no áo ấm, cả nhà vui vẻ rất hạnh phúc.
Không ngờ bây giờ vợ chồng Tố Lan lại sống sa sút thê lương như vậy.
Lăng Khôi dẹp bỏ tâm trạng không tốt, nói: “Cô à, cô yên tâm, theo như những gì cháu biết, bây giờ Lăng Hiêu sống rất tốt. Hơn nữa thường hay nhắc đến cô, cậu ấy rất quan tâm đến cô. Cậu ấy thường nói với cháu, hai người chính là bố mẹ của Lăng Hiêu”.
Tố Lan nghe vậy thì rất vui vẻ: “Ừ, Tiểu Hiêu là một đứa trẻ ngoan, hiếu thảo. Cô không trông mong nó xem cô thành mẹ của nó, chỉ mong Tiểu Hiêu sớm ngày trở về để cô có thể nhìn nó khỏe mạnh, như vậy cô đã mãn nguyện rồi. Mấy đứa này chiến đấu vì Tổ quốc đều là niềm tự hào của nhà bọn cô”.
Tố Lan lau đi giọt lệ nơi khóe mắt.
Lăng Khôi thật sự muốn khóc.
Nhưng anh phải kìm lại, một lúc sau, tâm trạng Tố Lan đã bình tĩnh hơn. Lăng Khôi hỏi: “Cô ơi, hiện giờ Dương Nguyệt học hành thế nào rồi ạ?”
Tố Lan thở dài: “Lúc trước Tiểu Nguyệt học Đại học Y khoa nhưng vì chuyện kia nên cũng bị trường đuổi học. Sau đó nó ôn thi lại một năm, bây giờ đã đỗ vào Học viện Hí kịch Trung Hải, vừa mới lên năm nhất. Tiểu Nguyệt cũng là đứa hiểu chuyện, thường không để người nhà phải lo lắng”.
Thì ra là vậy.
Nghe vậy, lòng Lăng Khôi cũng rất không thoải mái.
Ban đầu vì tên ác ôn kia nên Dương Thiết Quải bị đánh gãy một chân, Dương Nguyệt thân là người bị hại thế mà lại bị nhà trường đuổi học.
Công lý ở đâu chứ?
Nếu không nhờ Dương Nguyệt cố gắng, nỗ lực, chỉ sợ cuối cùng cũng không học được đại học, cuộc đời sẽ chìm trong bóng tối đến mức nào đây?
Lăng Khôi nói lời tạm biệt với Tố Lan.
Sau đó anh đi bộ dưới màn mưa, cả người mang tâm sự nặng nề, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Sự áy náy và tự trách chôn sâu tận đáy lòng giờ khắc này lại dâng trào. Mỗi bước tiến về phía trước, Lăng Khôi cảm thấy dường như đang bước qua khoảng thời gian đã ở cùng cả nhà Tố Lan lúc còn nhỏ.
Mười năm rồi.
Hai vợ chồng từng trẻ khỏe nay đã già.
Năm tháng không buông tha cho con người.
Lăng Khôi không về nhà mà đi vòng qua Học viện Hí kịch Trung Hải cách đó không xa.
Lăng Khôi muốn đến thăm Dương Nguyệt.
Khi còn nhỏ, lúc Lăng Khôi chơi cùng với Dương Kiệt, Dương Nguyệt không có ở nhà mà được gửi ở nhà cô của mình, rất ít khi về. Vì thế lúc nhỏ Lăng Khôi không có ấn tượng sâu sắc với cô ấy.
Nhưng lần gặp trước, Lăng Khôi cảm nhận được Dương Nguyệt cũng giản dị và cho người ta cảm giác dễ chịu giống Dương Kiệt.
Lúc đó có quá nhiều người nên Lăng Khôi cũng không trò chuyện gì với cô ấy.
Hôm nay gặp được hai người lớn, Lăng Khôi càng cảm thấy mình nên nhanh chóng làm tròn đạo hiếu của một người con, cũng làm tròn trách nhiệm của một người anh càng sớm càng tốt.
Ba rưỡi chiều, Học viện Hí kịch Trung Hải tan học, vô số sinh viên ào ra ngoài như đàn ong vỡ tổ.
Lăng Khôi đứng dưới một cây cổ thụ trước cổng trường, tay cầm ô lẳng lặng nhìn dòng người qua lại.
Khoảng nửa tiếng sau, cuối cùng anh cũng nhìn thấy Dương Nguyệt đeo một chiếc cặp nhỏ, đi ra cùng hai người bạn.
“Dương Nguyệt”.
Lăng Khôi vui mừng bước đến gọi cô ấy.
Dương Nguyệt quay đầu lại, sau khi nhìn thấy là Lăng Khôi thì nở nụ cười: “Lăng Khôi, sao anh lại đến đây?”
“Anh đi ngang qua nơi này vừa lúc nhìn thấy em nên tiện thể muốn mời em đi ăn tối”, Lăng Khôi nói rất nhẹ nhàng.
“Được chứ”, Dương Nguyệt thoải mái đồng ý.
Hai cô gái xinh đẹp bên cạnh lập tức không vui, cô gái có dáng người cao ráo nói: “Dương Nguyệt, chẳng phải cậu đã nói tối nay đi ăn với bọn mình rồi sao? Bữa ăn của nhóm lớp trưởng chúng ta có một phó đạo diễn nổi tiếng cũng đến tham gia, cậu đã đồng ý rồi, lẽ nào muốn bỏ hẹn sao?”