Dương Kiệt là tướng quân tinh nhuệ của đất nước, nhận được mọi vẻ vang, vó ngựa trên núi sông, kiên cường ngang dọc. Bây giờ bố cậu ấy lại lưu lạc phải dựa vào việc nhặt ve chai để kiếm sống qua ngày.
Kể ra thì trào phúng đến mức nào chứ?
Thấy Lăng Khôi không nói gì, Tố Lan bỗng nói: “Đúng rồi. Cô vẫn chưa biết tên của cháu?”
“Cháu tên là Lăng Khôi. Lăng trong nghiêm túc, Khôi trong khôi ngô. Cô cứ gọi cháu là Tiểu Khôi là được ạ”, Lăng Khôi hoàn hồn lại liền giải thích.
“Mộc Thủy là chữ Kiệt. Ban đầu cô đặt tên này cho nó là hy vọng sau này nó có thể thành công vượt trội, được người khác tôn trọng. Không ngờ bố mẹ cháu đặt tên cho cháu cũng có ý này”, Tố Lan thở dài thườn thượt: “Bây giờ Mộc Thủy vẫn khỏe chứ?”
Nhất thời Lăng Khôi vô cùng bối rối, không biết nên giải thích thế nào.
Tố Lan nói: “Trước đây, mỗi tháng Mộc Thủy đều sẽ nghỉ ngơi ở nhà hoặc gọi điện thoại về cho cô chú. Nhưng từ ba năm trước, nó viết bức thư cuối cùng cho cô rồi không có tin tức nữa. Ba năm nay, ở nhà mọi người đều rất nhớ mong nó. Nếu cháu biết nó ở đâu, xin cháu nhất định phải nói với cô. Ở cái tuổi này của cô cũng chẳng có mong muốn gì, chỉ mong Mộc Thủy có thể bình an vô sự. Đây cũng là mong đợi duy nhất của cô”.
Lăng Khôi trầm giọng: “Cô à, ba năm trước Mộc Thủy đi chấp hành một nhiệm vụ quan trọng. Sau đó cháu cũng không liên lạc được với cậu ấy. Cháu từng hỏi tổ chức, tổ chức nói nhiệm vụ quan hệ trọng đại, nơi ở của Dương Kiệt tạm thời phải giữ bí mật. Cô không cần lo lắng cho Mộc Thủy, cậu ấy sống rất tốt”.
Lần này Lăng Khôi đến, vốn là định nói tình hình cho Tố Lan và Dương Thiết Quải biết, nhưng bây giờ Lăng Khôi không nhẫn tâm nói ra.
Lăng Khôi lo lắng, nếu nói thật thì Tố Lan và Dương Thiết Quải sẽ không kiềm chế được cảm xúc, làm ra chuyện nguy hiểm gì thì Lăng Khôi có chết vạn lần cũng không chuộc được tội.
“Chấp hành nhiệm vụ quan trọng, tốt lắm. Xem ra con trai của cô có tiền đồ rồi”, Tố Lan rất vui: “Sắp đến giờ cơm trưa rồi, cô ra ngoài mua một kí thịt về, cháu ở đây đợi cô. Trưa nay ở lại ăn cơm nhé”.
Tố Lan lấy một xấp tiền trong ngăn kéo tủ bên cạnh, đếm một lúc cảm thấy không đủ thì lại vào phòng góp chút tiền lẻ, sau đó phấn khởi ra ngoài.
Lúc trở về trên người đã ướt sũng. Nhìn thấy Lăng Khôi vẫn còn ở đây, bà ấy cuống lên xoay vòng vòng, cắt thịt nấu cơm trong phòng bếp chật hẹp.
Mấy lần Lăng Khôi muốn giúp đỡ, đều bị Tố Lan đẩy ra: “Cháu là đồng đội của Mộc Thủy, sao có thể để cháu động tay động chân chứ. Chỉ cần cháu không chê tay nghề của cô là được rồi”.
Lăng Khôi chỉ đành ngồi ở phòng khách.
Gần đến giờ cơm, Dương Thiết Quải chạy chiếc xe ba bánh cũ trở về.
Mười năm rồi, giờ Lăng Khôi mới gặp lại người đàn ông từng đối xử với mình như bố ruột.
Thân thể ông rất gầy, rõ ràng chỉ có năm mươi tuổi, nhưng nếp nhăn đã sâu như ông cụ chín mươi. Hai tay thô ráp nhuốm đầy dầu nhớt, mặc dù trên đầu đội mũ nhưng khó mà che được cả đầu tóc bạc.
Điều khiến Lăng Khôi tan nát cõi lòng hơn là chân trái của ông ấy lại bị què.
Lúc xuống xe ba bánh, ông ấy khập khà khập khiễng vô cùng chật vật, Tố Lan đội mưa ra phụ tháo giấy vụn và vỏ lon trên xe.
Sau khi dỡ hàng, Dương Thiết Quải phấn chấn khập khiễng bước vào nhà: “Thơm quá, tôi đã ngửi được mùi vị của thịt dê rồi. Vợ này, hôm nay sao bà chịu bỏ tiền mua thịt thế?”
“Ông mau đi tắm rửa thay quần áo, thối chết được. Hôm nay nhà có khách, ông đừng dọa người ta”, Tố Lan vừa đi vừa nói.
“Nhà ta còn có khách đến à, hiếm gặp nhỉ”, sau khi Dương Thiết Quải vào nhà thì nhìn thấy Lăng Khôi.
Hốc mắt Lăng Khôi ngấn nước mắt: “Chú, cháu là đồng đội của Mộc Thủy, đến thăm hai người”.
Dương Thiết Quải cảm thấy người trước mặt hơi quen thuộc, nhưng cuối cùng cũng không dám xác định, gật đầu nói: “Tốt, tốt, đã ba năm nay không có tin tức của Mộc Thủy rồi. Chú đi tắm rửa, lát nữa cháu kể cho chú nghe chuyện của Mộc Thủy nhé”.
Ông ấy bước đi khập khiễng.
Sau khi tắm xong, ông ấy mặc đồ cũng rất cũ kĩ. Lúc ông ấy đang định đi lấy rượu, Lăng Khôi giành trước đặt vò rượu mang đến để trên bàn: “Chú, cháu mang theo rượu đây, là loại rượu thuốc rắn chú thích. Mộc Thủy nói chú thích uống rượu này nhất”.
Dương Thiết Quải nhìn thấy rượu thì vô cùng phấn khởi, Lăng Khôi rót cho ông ấy một chén, ông ấy uống hơn nửa ly, liên tục nói rượu ngon.
Lăng Khôi mỉm cười: “Chú uống từ từ thôi ạ, vẫn còn đây”.
“Ông què, ông chú ý hình tượng chút”, Tố Lan trách trách móc: “Cậu ấy là Lăng Khôi, là đồng đội của Mộc Thủy, nói con trai chúng ta đi chấp hành một nhiệm vụ lớn bí mật, không tiện để lộ thân phận. Có thể thấy con trai chúng ta rất tài giỏi đấy”.
Dương Thiết Quải nghe vậy thì rất vui mừng: “Tôi biết ngay là thằng con trai không ra hồn kia của tôi có thể làm chút việc mà. Tiểu Khôi, ăn rau đi, chúng ta vừa ăn vừa nói”.
Năm món ăn một món canh.
Ba món mặn hai món rau.
Với Lăng Khôi mà nói, món ăn như vậy vô cùng bình thường.
Nhưng với Dương Thiết Quải và Tố Lan, thường chỉ có dịp lễ tết mới có thể ăn món ngon này. Mặc dù hai người rất muốn ăn nhiều hơn, nhưng muốn để dành cho Lăng Khôi, nên cũng không nỡ, liên tục nhắc Lăng Khôi ăn nhiều vào.
Lăng Khôi ăn rất ngon miệng, nhưng lòng lại đau nhói.
Ba năm nay, đây là bữa cơm ngon nhất Lăng Khôi từng ăn.
Không phụ lòng mong chờ của hai người, Lăng Khôi ăn như hổ đói, ăn năm bát cơm to, lúc này mới đặt đũa xuống: “Cô ơi, cháu ăn no rồi”.
Tố Lan tươi cười: “Nếu cháu cảm thấy tay nghề nấu nướng của cô giỏi thì sau này thường xuyên đến nhà ăn cơm nhé. Muốn ăn gì, cô làm cho cháu”.
“Được ạ, cô nói như vậy thì sau này cháu sẽ thường xuyên đến thăm hai người”, Lăng Khôi chỉ cảm thấy loại cảm giác này vô cùng ấm áp.
Có lẽ đây chính là cảm giác gia đình.
Lăng Khôi ở rể ở nhà họ Tô ba năm nay, trước giờ chưa ngày nào có cảm giác ấm áp này.
“Vậy thì tốt, bình thường ngoài việc ra ngoài làm công nhân ra, thì bà ấy ở nhà rảnh không việc gì làm, nếu cháu chịu đến trò chuyện với bà ấy thì thật sự tốt quá rồi”, Dương Thiết Quải cũng rất vui mừng.
Mặc dù hai bên nói chuyện không nhiều, nhưng từ cái nhìn đầu tiên có bọn họ thì đã thích đứa trẻ này.
Dương Thiết Quải không giỏi ăn nói, liên tục uống rượu với Lăng Khôi, một vò rượu lớn, một mình ông ấy uống hơn nửa. Sau đó bắt đầu nói năng bậy bạ, được Tố Lan miễn cưỡng kéo về phòng ngủ.
“Tiểu Khôi cháu đừng để ý, ông què này uống rượu say lại thích nói nhảm, cứ vậy suốt”, mặt Tố Lan đầy vẻ áy náy.
Mười năm rồi, Dương Thiết Quải vẫn không hề thay đổi.
“Cô à, cháu không để bụng đâu ạ, dáng vẻ này của chú rất tốt”, Lăng Khôi đổi chủ đề: “Đúng rồi, chân của chú Thiết Quải bị làm sao thế ạ?”
Tố Lan bỗng thở dài: “Haizz, còn không phải vì ông què này làm người quá ngay thẳng sao? Trước đây lúc Tiểu Nguyệt vừa lên đại học đã phạm sai lầm, bị tên ác ôn của trường xâm phạm cơ thể, ông què liền xông thẳng đến trường đánh tên ác ôn kia một trận. Kết quả bố của tên ác ôn đó tìm một đám người đến, xông vào nhà, đánh gãy chân ông ấy”.
“Nhà không có tiền chữa trị, nên tìm mấy ông thầy lang, kết quả làm lỡ thời gian chữa trị quý báu, do đó rơi vào cảnh tàn tật. Haiz, chuyện này đều tại cô, ban đầu không ngăn ông ấy đi tìm tên thầy lang gì đó, nếu không ông ấy cũng sẽ không ra nông nỗi này”, Tố Lan nói mãi nói mãi rồi rơi nước mắt, che mặt nghẹn ngào.
Lăng Khôi càng cảm thấy trái tim bị nện một cú nặng nề, không khỏi siết chặt nắm đấm.