Chiến Thần Phục Thù

Chương 103




Lăng Khôi quay về nhà hàng Á Vận, xem tin trên báo và ti vi, biết được tin tức miếng đất đấu thầu hot nhất quận Ngô Giang đã lọt vào tay tập đoàn Hàn Thị.

Còn thấy Hàn Thiên Hào phát biểu một bài diễn văn dõng dạc, khí thế hùng hồn.

Tắt ti vi, Lăng Khôi liền nhận được cuộc gọi từ Trần Lâm.

Trong điện thoại, Trần Lâm nói Tô Duệ Hân muốn gặp anh, muốn trực tiếp bày tỏ sự cảm ơn. Bên cạnh có còn nhắc đến nguyện vọng muốn lấy được mảnh đất kia của Tô Duệ Hân.

Lăng Khôi nghe xong, liền nói một câu: “Tôi biết rồi”, sau đó tắt máy.

Tập đoàn Hàn Thị, không thể xem thường.

Lăng Khôi có thể dựa vào thế lực của Mã Đằng để chèn ép tập đoàn Hàn Thị, đó là vì tập đoàn Hàn Thị là thành viên đoàn chủ tịch của Công đoàn Trung Hải, về lợi ích đang bị Mã Đằng kìm hãm. Nếu thực muốn đấu, thế lực tập đoàn Hàn Thị vẫn khá mạnh.

Một lúc sau, Giang Nhược Ly đến trước mặt Lăng Khôi, cung kính nói: “Anh Lăng, anh tìm tôi”.

Lăng Khôi vứt tờ báo đăng tin tập đoàn Hàn Thị trúng thầu miếng đất ở quận Ngô Giang ra trước mặt Giang Nhược Ly, nhẹ nhàng nói: “Miếng đất này, vợ tôi muốn có nó”.

Giang Nhược Ly lập tức hiểu ý Lăng Khôi, cô ấy nói: “Anh Lăng muốn mua miếng đất này à?”

Lăng Khôi nói: “Tập đoàn Hàn Thị là ông lớn trong ngành ý dược, họ có ưu thế trời cho, muốn lấy miếng đất này từ tay của họ, e rằng cần phải chi một khoản tiền lớn”.

Giang Nhược Ly nói: “Chỉ cần anh Lăng muốn, chúng tôi mua lại là được”.

Lăng Khôi nói: “Không, bọn họ không xứng đáng có được nhiều tiền thế, e là một cắc cũng không xứng”.

Giang Nhược Ly nói: “Vậy ý anh Lăng là?”

Lăng Khôi nói: “Cô đi nhắc nhở Hàn Thiên Hào, nói là cậu Lăng muốn có miếng đất này, xem ông trả lời ra sao”.

Giang Nhược Ly nói: “Nếu ông ta tình nguyên dâng hai tay, vậy gia tộc Hàn Thị có thể tiếp tục sống cuộc sống an nhàn ở thành phố Trung Hải. Nếu Hàn Thiên Hào không sẵn lòng nể mặt anh Lăng, vậy nhà họ Hàn sẽ sống trong nhục nhã rồi”.

Lăng Khôi gật đầu: “Vất vả rồi”.

Giang Nhược Ly nói: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ đi nhắc nhở ông ta một câu, tôi sẽ không nói gì thêm, hoàn toàn để cho Hàn Thiên Hào tự quyết định”.

Sau khi Giang Nhược Ly rời đi, Lăng Khôi pha một cốc trà, đứng cạnh cửa sổ ngắm xe chạy đi chạy lại.

Lần này, Tô Duệ Hân tìm đến Trần Lâm muốn gặp mặt anh Lăng, tất nhiên Lăng Khôi sẽ không ra mặt.

Thời cơ vẫn chưa chín muồi.

Duệ Hân, xin lỗi em.

Sáng sớm hôm sau, Lăng Khôi bị đánh thức bởi tiếng gõ của của Lâm Vân.

“Anh Lăng, có người đến phá đám”.

Lâm Vân thở hồng hộc, mặt trắng bệch.

“Ừ?”

Bây giờ người người thật ngạo mạn rồi? Dám đến chỗ tôi làm loạn?

Lăng Khôi vội vàng mặc quần áo và đi xuống tầng.

Vừa xuống đến tầng một, nhìn thấy trong ngoài sảnh chật kín người, ai nấy cũng rất cường tráng, cao to vạm vỡ, mặt mũi dữ tợn, vừa nhìn là biết đều là cao thủ.

Người cầm đầu là Trần Nguyên.

Đầu gối Trần Nguyên được cố định bằng gỗ tấm, băng bó bằng vải, ngồi trên xe lăn, cả người trông gầy rộc hẳn đi, chắc hẳn chịu không ít đau đớn.

Xung quanh có rất nhiều nhân viên của nhà hàng Á Vận đứng khép nép ở góc nhà, vẻ mặt đều rất hoảng sợ, họ không dám xuất hiện trong tầm nhìn của đám người Trần Nguyên.

Trên mặt đất là bát đĩa bàn ghế bị đập nát, nghĩa là vừa có mâu thuẫn kịch liệt ở đây.

“Lăng Khôi, cuối cùng cậu cũng cũng xuất hiện rồi”, Trần Nguyên tay cầm thanh sắt, vừa đập bàn ghế xung quanh vừa nói: “Tôi cứ tưởng cậu là con rùa rụt cổ cơ chứ”.

Lăng Khôi cau mày nói: “Ý gì? Nghĩ rằng mình sống lâu quá rồi à?”

Trần Nguyên vô cùng ngang ngược nói: “Cậu sai rồi, người đoản mệnh là cậu. Việc lần trước, khiến cho phó quản lý phòng tập boxing - Trần Tử Long vô cùng tức giận. Phó quản lý phòng tập boxing tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng. Lần này, tôi đem thư tay của phó quản lý Trần đến cho cậu”.

Một tay cầm một tấm thiệp đưa cho Lăng Khôi.

Lăng Khôi mở ra xem, chỉ nhìn thấy mấy chữ rồng bay phượng múa viết to rất bắt mắt: “Ở hồ Bạch Thúy, sủa như chó một ngày, nếu không Trần Tử Long tao sẽ lấy cái mạng chó của mày”.

Một tấm thiệp viết rất hống hách.

Lăng Khôi nhìn mà không nhịn được cười liền nói: “Trần Tử Long, đây tức là chán sống rồi đúng không?”

Trần Nguyên tức giận nói: “Hỗn láo, không được vô lễ với phó quản lý Trần”.

Lăng Khôi rút ra chiếc bật lửa, châm điếu thuốc, sau đó một mồi lửa đốt tấm thiệp thành tro.

“Lăng Khôi, cậu dám công khai đốt thiệp của phó quản lý Trần, như này là vô cùng bất kính với phó quản lý Trần”, Trần Nguyên vô cùng tức giận

Lăng Khôi cười lạnh lùng và nói: “Trần Nguyên, xem ra tôi đúng là nhân từ quá rồi, quay về nói với Trần Tử Long, bảo ông ta rửa sạch cái cổ của mình, ba ngày sau, Lăng Khôi tôi sẽ đích thân đến gặp tận nơi”.

“Lăng Khôi, phó quản lý Trần bảo cậu sủa như chó ở hồ Bạch Thúy một ngày thì sẽ bỏ qua việc này. Nếu cậu muốn đến tận nơi để xin lỗi, phó quản lý Trần cũng sẽ không bỏ qua cho cậu đâu”, Trần Nguyên hống hách nói: “Việc mà phó quản lý Trần muốn cậu làm, cậu có quỳ gối xin tha cũng vô ích, nếu trách thì trách bản thân ngay từ đầu đã quá ngang ngược. Nếu sớm biết có ngày này, trước kia đã không nên làm vậy nhỉ?”

Đến bây giờ Trần Nguyên vẫn nghĩ Lăng Khôi muốn đích thân đến là để xin lỗi Trần Tử Long.

“Ông sai rồi”, Lăng Khôi ngậm chặt điếu thuốc nói: “Lần này tôi đến Boxing Trần Thị, là để xóa sổ phòng tập boxing của mấy người khỏi thế giới này”.

“Bây giờ, mấy người có thể cút đi được rồi”, Lăng Khôi xoay người rời đi: “Lâm Vân, bảo họ bồi thường gấp mười lần số bàn ghế bị hỏng”.

Lâm Văn tức giận hỏi: “Nếu họ không bồi thường thì làm thế nào?”

Lăng Khôi lạnh lùng nói: “Vậy thì lấy mạng của Trần Nguyên bồi thường”.

Lời Lăng Khôi nói không to, nhưng không biết vì sao, Trần Nguyên lại cảm thấy lạnh hết sống lưng, trong lòng bất giác run rẩy.

“Sư phụ Trần, chúng ta cũng chỉ đập vỡ mấy cái bàn cái ghế của họ, Tại sao lại phải bồi thường?”

“Đúng đấy, có thể bị chúng ta đập nát bàn ghế, cũng là vinh hạnh của bọn họ, chúng tôi ủng hộ thầy, hắn không dám làm gì thầy đâu”.

...

Mấy tên đệ tử sau lưng Trần Nguyên lần lượt bày tỏ ý không muốn bồ thường.

Trần Nguyên cũng muốn hống hách nói mấy chữ ‘không bồi thường’, thế nhưng khi nhìn thấy đôi mặt lạnh như băng của Lăng Khôi, ông ta lại không có dũng khí để nói nữa.

Cuối cùng, Trần Nguyên cắn răng, nói từng chữ một: “Bồi thường, Trần Nguyên tôi là một người biết lý lẽ. Lăng Khôi cậu hống hách quá rồi đấy. Ba ngày nữa, tôi ở Boxing Trần Thị giúp cậu dọn xác”.