Chiến Thần Phục Thù

Chương 102




Hai ngày nay, tin tức nổi nhất ở thành phố Trung Hải là quận Ngô Giang cắt ra một mảnh đất để xây bệnh viện.

Thêm vào đó, tập đoàn Trần Thị trước giờ đang cạnh tranh đấu thầu với tập đoàn Hàn Thị bỗng nhiên im lặng và rút lui, kết quả là tập đoàn Hàn Thị thắng thầu.

Sau đó tập đoàn Hàn Thị tuyên bố sẽ đầu tư một tỷ hai trăm triệu tệ vào xây dựng bệnh viện đa khoa top ba với quy mô lớn để mang lại phúc lợi cho người dân quận Ngô Giang.

Tin này đang hot trên khắp toàn quận Ngô Giang.

Hai người Tô Duệ Hân và Ngô Giai Giai đích thân đến xem buổi đấu thầu.

Sau khi rời đi, trong lòng hai người đều cảm thấy thất vọng đến kỳ lạ.

Ngô Giai Giai thở dài: “Tập đoàn Hàn Thị toàn thắng, tập đoàn Trần Thị bỏ cuộc giữa chừng, thật khó hiểu. Xem ra đến người đứng sau là anh Lăng cũng không làm gì được tập đoàn Hàn Thị rồi. Thế nhưng nghĩ kỹ thì cũng bình thường thôi, tập đoàn Hàn Thị vẫn là tập đoàn y dược lớn nhất thành phố Trung Hải, hơn nữa lại là thành viên đoàn chủ tịch của Công đoàn Trung Hải, anh Lăng muốn áp chế một thế lực lớn như vậy, tất nhiên là điều không thể rồi”.

Tô Duệ Hân cũng cạn lời: “Cậu ý, đừng nghĩ linh tinh nữa, có thể Trần Lâm bỗng nhiên không muốn cạnh tranh nữa, dù sao ông ta cũng không có nguồn tài nguyên gì về y dược, có thắng thầu cũng khó có thể đáp ứng được những điều khoản quy hoạch”.

Ngô Giai Giai thất vọng nói: “Trước đây ở quận Ngô Giang không có tập đoàn dược phẩm quy mô lớn. Hầu hết là các tổ chức ý tế địa phương và các công ty dược phẩm nhỏ. Trong môi trường này, chúng ta vẫn còn cơ hội. Bây giờ có ‘con cá mập lớn’ là tập đoàn Hàn Thị chen chân vào quận Ngô Giang, tương lai của bệnh viện Bình An chúng ta ngày càng mù mịt rồi”.

Tô Duệ Hân mặt mày ủ rũ nói: “Đúng rồi, con cá sấu lớn Hàn Thị mà chen chân vào quận Ngô Giang, sẽ khiến cho việc mở rộng bệnh viện Bình An của chúng ta trở nên rất khó khăn, thế nhưng bây giờ cũng không còn cách nào khách nữa”.

Ngô Giai Giai nói: “Có cần tìm anh Lăng giúp đỡ không?”

Tô Duệ Hân ngập ngừng nói: “Bây giờ mình không biết anh Lăng là ai, cũng không biết làm thế nào để liên lạc với anh Lăng”.

Ngô Giai Giai nói: “Tìm Trần Lâm, ông ta có thể liên lạc với anh Lăng?”

Tô Duệ Hân nói: “Như vậy không hay lắm thì phải?”

“Điều này có gì mà không hay, đi thôi, mình đi cùng cậu”, Ngô Giai Giai kéo Tô Duệ Hân đi: “Nghe mình đi, hơn trăm miệng ăn ở bệnh viện đang đợi tiền kìa, nếu bệnh viện không phát triển được, trách nhiệm của chúng ta rất lớn, lúc này còn để ý gì đến thể diện nữa”.

Nghe nói sau khi Trần Lần quay về tòa nhà Trần Thị, tâm trạng rất sầu não.

Lục Hải Siêu ở bên cạnh rót cho ông ta một cốc trà, an ủi nói: “Sếp Trần, cậu cũng đừng nản lòng. Tập đoàn Hàn Thị vẫn là thành viên đoàn chủ tịch của Công đoàn Trung Hải, là ông lớn trong toàn thành phố. Chúng ta chẳng qua chỉ xưng bá ở quận Ngô Giang mà thôi. Lần này bại dưới tay tập đoàn Hàn Thị thực ra cũng sớm nằm trong dự đoán”.

Trần Lâm thở một hơi dài nói: “Đúng rồi, tôi sớm đã dự đoán được kết quả. Điều tôi cảm thấy đáng tiếc là tôi không nên nói trước với cậu Lăng, việc chưa xong đã nói trước với cậu ta, như này cho thấy tôi thật vô dụng. Nếu trước đó tôi không nói những lời kia, bây giờ cậu Lăng cũng không thất vọng về tôi như này”.

Lục Hải Siêu nói: “Tôi không nghĩ vậy”.

Mắt Trần Lâm sáng rực: “Tức là sao?”

Lúc Hải Siêu nói: “Cậu nói ra là một chuyện tốt, ít ra cũng để cho cậu Lăng biết chúng ta rất quan tâm đến việc của cậu ta, vì cậu ta mà cố gắng làm hết mình. Câu Lăng không phải người ép buộc người khác, cậu ta sẽ ghi lòng tạc dạ”.

Trần Lâm ngẫm nghĩ một hồi, sau đó gật đầu: “Cái này cũng tính là trong tin xấu cũng có tin tốt chứ nhỉ. Cậu Lăng là hy vọng phất lên của nhà họ Trần, tôi cố gắng cả đời cũng không thể gia nhập Công đoàn Trung Hải, thế nhưng đối với cậu Lăng, chỉ cần nói một câu thôi là có thể thành hiện thực. Việc của cậu Lăng nhất định phải được ưu tiên, chỉ là lần này, tôi không có năng lực rồi”.

Đúng lúc này, một tên đàn em đi vào nói: “Sếp Trần, Tô Duệ Hân muốn gặp ông”.

“Mau mời vào”, Trần Lâm vội vàng đứng dậy.

Tô Duệ Hân và Ngô Giai Giai vừa bước vào, Trần Lâm đích thân pha trà, mỉm cười thân thiện nói: “Cô Tô, sao cô lại đến đây?”

Tô Duệ Hân ấp úng nói không nên lời.

Ngô Giai Giai tiếp lời: “Sếp Trần, tôi biết chúng tôi không nên đến đây. Thế nhưng sự việc ngày hôm nay ông đều thấy cả rồi. Dự án đầu thầu đất xây dựng y tế quan trọng nhất của quận Ngô Giang đã rơi vào tay tập đoàn Hàn Thị. Điều này gây bất lợi cho bệnh viện Bình An phát triển, cũng không có lợi với sếp Trần. Dù sao, quận Ngô Giang không có ông trùm nào cả, trước kia mảnh đất này ông nói là được, thế nhưng tập đoàn Hàn Thị chen chân vào, khiến cho đại cục rối ren”.

Trần Lâm mỉm cười nói: “Có điều gì cô cứ nói không cần khách sáo”.

Ngô Giai Giai nói tiếp: “Chúng tôi muốn nhờ ông tiến cử chúng tôi với anh Lăng. Chúng tôi muốn gặp anh Lăng”.

Lời nói của Ngô Giai Giai khiến Trần Lâm giật nảy mình.

Chẳng nhẽ Tô Duệ Hân không biết cậu Lăng là Lăng Khôi ư?

Điều này.

Cũng hài hước quá đi thôi!

Xem ra cậu Lăng rất xem trọng địa vị của mình, đến vợ mình còn giấu giếm.

Trần Lâm cũng không lăn tăn nhiều về vấn đề này, thay vào đó ông ta nói: “Các cô vì mảnh đất đấu thầu đó mà đến đây à?”

Ngô Giai Giai nói: “Đúng vậy, ngoài ra anh Lăng còn thường xuyên giúp đỡ chúng tôi vô điều kiện, chúng tôi cũng muốn gặp mặt để cám ơn, mong sếp Trần giúp đỡ”.

Trần Lâm nói: “Có thể, nhưng cậu Lăng rất bận, tôi cần hẹn trước. Hay là các cô cứ quay về trước đi, nếu tôi hẹn được thời gian gặp mặt, tôi sẽ bảo Hải Siêu thông báo cho các cô. Thế nhưng tôi nói trước, tôi không chắc chắn có thể hẹn được cậu Lăng”.

“Cám ơn sếp Trần rất nhiều, vậy chúng tôi về trước đây”, lúc Ngô Giai Giai và Tô Duệ Hân rời đi, tâm trạng rất vui vẻ.

Họ nghĩ rằng, việc mà Trần Lâm đồng ý, vậy chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.