Thân là người đẹp nhất ở thành phố Giang, đàn ông bên cạnh cô ta đều phải quỳ dưới chân, nịnh hót cô ta.
Diệp Huyền Tần đoán chừng là người đàn ông đầu tiên trên đời này không thương hoa tiếc ngọc như thế.
Nhìn Diệp Huyền Tần nở nụ cười như heo chết không sợ nước sôi kia, Từ Nam Huyền thật giận đến mức muốn bùng nổ.
Cô ta cầm ly nước lên, tức không thể làm gì hơn, muốn uống một ngụm để áp chế lại cơn giận dữ đang bốc hỏa trong người.
Diệp Huyền Tần vội vàng nói: “Chị không thể uống…”
Từ Nam Huyên: “Im miệng. Tài sản nơi này tất cả đều là của Lam Khiết, bao gồm cả ly nước này.”
“Thứ ăn bám như cậu, không có quyền xía vô!”
Vừa nói, cô ta vừa tức giận uống một hơi cạn sạch.
Diệp Huyền Tần: “…”
Tôi chính là muốn nhắc nhở chị, ly nước kia là nước tôi uống còn dư khi nãy mà.
Từ Lam Khiết vội vàng nhìn Diệp Huyền Tần lắc đầu, tỏ ý ngàn vạn lần đừng nói ra sự thật.
Bằng không, chỉ với tính cách kiêu ngạo kia của Từ Nam Huyên, biết mình vừa uống ly nước còn dư của tên đàn ông ăn bám, còn không phải là bùng nổ tại chỗ này đi.
Uống nước xong, tâm tình của Từ Nam Huyên cuối cùng bình tĩnh hơn rất nhiều.
Cô ta không để ý tới Diệp Huyền Tần nữa, mà quay sang nhìn Từ Lam Khiết nói: “Lam Khiết, lần này chị tới có hai chuyện.”
“Chuyện thứ nhất, chị nghe theo lời dặn dò của ông nội chúng ta, báo với bọn em để tham gia ngày giỗ của dòng họ.”
“Chuyện thứ hai, là muốn lôi kéo em một chút, hai chị em chúng ta cùng nhau nhận thầu dự án du lịch ở làng Nghĩa Tân.”
Diệp Huyền Tần thoáng sửng sốt: “Dự án du lịch ở làng Nghĩa Tân?”
Đó không phải là dự án mình vừa mới lấy được sao?
Từ Nam Huyền ngạo kiều nói: “Đúng vậy, chính là dự án du lịch ở làng Nghĩa Tân của thành phố Giang.”
“Có phải cảm thấy tôi có thể nắm được dự án lớn như vậy, rất sốc đúng không. Ha ha, xin lỗi, bổn tiểu thư chính là có năng lực này, cậu cứ ở đó hâm mộ, đố kỵ đi.”
Diệp Huyền Tần: “…”
Toàn bộ dự án này đều là của tôi, bà chị chẳng qua chỉ là muốn thầu dự án, tôi hâm mộ đố kỵ làm cái gì cơ chứ.
Anh nói: “Nhưng tôi không có nghe nói dự án đó sẽ đẩy cho công ty khác.”
Từ Nam Huyên: “Hừ, đàn ông ăn bám như cậu thì biết cái gì.”
“Tôi đã cùng với người phụ trách dự án đó quản gia Diệp bàn chín mười phần rồi, bây giờ chỉ thiếu con dấu đóng trên hợp đồng nữa thôi.”
“Lam Khiết, bây giờ em ấn dấu vân tay lên hợp đồng, sau đó chị đem cho quản gia Diệp đóng thêm con dấu, dự án đó, chúng ta có thể lấy được rồi.”
Diệp Huyền Tần hiểu rồi.
Hóa ra, Từ Nam Huyên trước đó là liên tục tìm gặp quản gia Diệp cùng bàn chuyện nhận thầu dự án.
Chỉ là, cô ta bây giờ cũng không biết, cái dự án đó đã đổi chủ rồi.
Hiện tại, mình mới là người nắm giữ dự án kia.
Từ Lam Khiết xua tay lia lịa: “Không được không được, em không thể ký tên.”
“Nam Huyên, em biết với thực lực của gia đình chị, hoàn toàn có thể tự mình kham nổi dự án lần này. Hợp tác cùng em, là cắt phần lợi ích của bọn chị chia cho em rồi.”
“Chị như vậy đồng nghĩa là đưa tiền cho em, em không thể làm như vậy.”
Từ Nam Huyên nhịn không được, nắm ngón tay của Từ Lam Khiết lên, ngay tại trên bản hợp đồng ấn xuống nói: “Em với chị thì còn khách sáo cái gì.”. Truyện Phương Tây
“Bản hợp đồng này, coi như là quà chị tặng em ngày lễ trưởng thành.”
Dấu tay đã ấn xong, Từ Nam Huyền cầm hợp đồng lên, mặt đầy khao khát: “Trong vòng mười ngày, chị có thể nắm chắc được con dấu công trình ở làng Nghĩa Tân, đến lúc đó bản hợp đồng này sẽ có hiệu lực rồi.”
“Lam Khiết, hai ta cứ ngồi đợi đếm tiền đi.”
Diệp Huyền Tần bỗng nhiên móc ra một con dấu, nói: “Thấy chị cũng có lòng muốn giúp vợ tôi, tôi quyết định không cần đợi tới mười ngày, hôm nay liền đóng dấu cho chị.”
Vừa nói, con dấu trong tay anh “pa” một tiếng in lên trên bản hợp đồng.
Bầu không khí bỗng nhiên yên tĩnh lại.
Từ Nam Huyền cùng Từ Lam Khiết mặt đầy khiếp sợ nhìn dấu mộc đỏ trên hợp đồng.
Nét chữ “Dấu bộ tổng dự án du lịch ở làng Nghĩa Tân của thành phố Giang”, rõ ràng có thể nhìn thấy!
Đây là…con dấu tổng của dự án du lịch làng Nghĩa Tân!”