Từ Lam Khiết gật đầu một cái: “Có thể chứ.”
Hợp đồng dự án 3500 tỷ, đây còn không phải là thao tác căn bản sao?
Trước tiên không nói chuyện khác, chỉ riêng tòa cao ốc này, giá đã là 3500 tỷ rồi.
Dự án Tình Yêu Khuynh Thành, chi phí lại là 35000 tỷ…
“Ngừng, em cũng đừng đi dát vàng lên mặt cậu ta nữa.” Từ Nam Huyên rõ ràng không tin lời của Từ Lam Khiết nó, là nghĩ cô đang ra mặt giúp Diệp Huyền Tần.
Nhưng ngay vào lúc này, cửa phòng bị đẩy ra.
Diệp Huyền Tần hấp tấp xông vào: “Lam Khiết, anh về rồi.”
Từ Lam Khiết nhìn thấy Diệp Huyền Tần, trên mặt lập tức nở nụ cười hạnh phúc.
Cô vội rót cho Diệp Huyền Tần ly nước: “Mệt lắm rồi nhỉ, uống miếng nước đi.”
“Sao trễ vậy mới trở về, cha mẹ của chuột con đã đón rồi chưa?”
Diệp Huyền Tần một hơi uống nửa ly nước, nói: “Không có, bọn họ không chịu tới ở trong thành phố.”
“Nhưng mà anh đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi, nửa đời sau của bọn họ vẫn luôn là được hưởng phúc.”
Từ Lam Khiết gật đầu: “Vậy tốt rồi.”
“Đúng rồi, để em giới thiệu một chút. Người này là chị họ của em, Từ Nam Huyên.”
“Nam Huyên, đây chính là chồng em, Diệp Huyền Tần.”
Diệp Huyền Tần lễ phép đưa tay ra: “Chào chị.”
Nhưng mà, Từ Nam Huyên liếc mắt nhìn Diệp Huyền Tần, không đưa tay ra.
Người này, đầu tóc rối bù, râu ria xồm xoàm, ăn mặc cũng luộm thuộm, giống hệt ăn mày.
Lam Khiết gả cho cậu ta, thật là hoa Lài cắm bãi phân trâu mà. Truyện chính ở ~ TR UMtruyen. C OM ~
Mà cô ta nào đâu biết, người ngay trước mắt mình chính là anh hùng trái đất mà cô ta khổ sở cất công đi tìm kiếm!
Diệp Huyền Tần chau mày một cái.
Xem ra cô chị Từ Nam Huyên này, đối với mình có thành kiến rất lớn.
Từ Nam Huyên bỗng nhiên móc trong túi ra hơn 1 tỷ 6 đưa cho Diệp Huyền Tần: “Cầm lấy.”
Từ Lam Khiết cùng Diệp Huyền Tần đều ngơ ngác: Từ Nam Huyên đưa tiền là có ý gì?
Từ Lam Khiết nói: “Nam Huyên, chị đang làm gì vậy?”
Từ Nam Huyên: “Dạ dày của cậu không tốt nhỉ, cầm tiền đi bệnh viện kiểm tra một chút đi.”
Diệp Huyền Tần: “Chị còn biết khám bệnh? Nhưng mà dạ dày của tôi tốt vô cùng, không có bị bệnh.”
Từ Nam Huyên: “Dạ dày rất tốt? Không có bị bệnh? Vậy cậu còn ăn bám em gái của tôi!”
Diệp Huyền Tần: “…”
Ở đâu chạy tới kiểu móc họng thế này!
Phụt!
Ha ha ha ha!
Nhìn biểu cảm của Diệp Huyền Tần méo mó, Từ Lam Khiết cười đến nước mắt cũng sắp rơi ra.
Diệp Huyền Tần từ trước đến nay luôn là khiến trời oán, đất oán, không khí cũng oán, không ngờ rằng cũng có một ngày lại bị người khác làm cho oán hận ngược lại.
Biểu cảm nhỏ này của anh, thật sự đáng yêu, ha ha ha ha!
Xác nhận đối phương đến đây là không có thiện ý, Diệp Huyền Tần cũng không khách khí nữa: “Sao hả? Chị ngứa mắt chuyện tôi ăn bám?”
Từ Nam Huyên: “Phí lời, đàn ông sức dài vai rộng lại để vợ nuôi, chó cũng xem thường cậu.”
Diệp Huyền Tần: “Ha ha, ngứa mắt vậy được rồi.”
“Bà xã, cho anh tiền sinh hoạt tháng sau đi, anh sắp chết đói rồi.”
“Bà xã, cho anh 1 tỷ 6 đi, anh muốn mua một chiếc xe xịn.”
“Bà xã, anh vô cùng nghiêm túc muốn tăng khoản tiền tiêu vặt lên. Khoản tiền tiêu vặt này, anh mời bạn dùng cơm liền hết một nửa rồi.”
Từ Lam Khiết: “…”
Diệp Huyền Tần như này là ăn bám trắng trợn mà.
Từ Nam Huyên ánh mắt đều lườm thẳng xuống: “Ôi trời ạ, trên đời này làm sao lại còn có người da mặt dày như vậy. Đã ăn bám lại còn làm ra vẻ thản nhiên như vậy.”
“Đồ vô dụng, bám váy vợ, không biết liêm sỉ, sao cậu lại không chết quách đi nhỉ, thứ người như cậu căn bản không xứng làm đàn ông.”
“Wao ya, tức chết tôi mà, Lam Khiết, nếu em thật là gả cho cậu ta, chị chết cho em xem.”
Diệp Huyền Tần: “Ha ha.”
Chính là thích bộ dạng lúc bà chị nhìn tôi thấy ngứa mắt nhưng lại không làm gì được tôi.
Từ Lam Khiết lần nữa không nhịn cười được.
Cô cũng không nhớ rõ đã bao lâu rồi chưa nhìn thấy Từ Nam Huyên tức giận như vậy nữa.”