Nếu như có thể nắm được vị trí của đảo Thần chủ, có thể huy động quân đoàn Bắc Cương, khả năng có thể tiêu diệt được hòn đảo này là rất lớn.
Nhưng ngay sau đó, tin tức Độc Lang báo lại đã phá vỡ kế hoạch của Diệp Huyền Tân.
“Anh, xin lỗi anh, chuyên gia nói không thể tìm ra được vị trí của anh”
Hả?
Diệp Huyền Tân nheo mày: “Có thể phát đi tín hiệu, vậy thì vì sao lại không tìm ra được?”
Độc Lang nói: “Chuyên gia nói, tín hiệu này trung chuyển qua vệ tinh của nước ngoài, bọn họ chỉ có thể lần theo tới vệ tinh của nước ngoài, không thể tiếp tục đi sâu tìm kiếm hơn nữa: “Nếu muốn tiếp tục tìm kiếm phải phối hợp được với các chuyên gia nước ngoài. Nhưng kể cả làm vậy, không chỉ vị trí của anh mà cả tất cả hệ thông tin của quân đoàn Bắc Cương có khả năng sẽ bị đối phương nắm được”
“Anh, hiện giờ anh có gặp nguy hiểm không? Nếu như có nguy hiểm, em lập tức liên hệ với các chuyện gia ở vệ tinh nước ngoài, tiếp tục lần theo tín hiệu.”
Cho dù tất cả hệ thống thông tin liên lạc của quân đoàn Bắc Cương sẽ bị kẻ địch chiếm được nhưng như vậy thì có sao? Cùng lắm sẽ thay lại một hệ thống thông tin liên lạc khác.
Nhưng nếu Thần soái có mệnh hệ gì thì mới là tai họa kinh khủng nhất.
Diệp Huyền Tân nói: “Không cần tìm kiếm nữa, không quan trọng đâu”
“Độc Lang, bây giờ tôi gửi cho cậu một địa chỉ. Cậu dẫn theo Sát Lang, ông trưởng thôn, Vô Danh, lão Sở và chiến thần Côn Luân tới đó”
“Nơi đó là trạm liên lạc ở thế giới bên ngoài của Thần Chủ giáo, tôi đã phái người tới trạm liên lạc đó để đón mọi người tới đảo Thần Chủ.”
“Ngoài ra, cậu sắp xếp mấy người giám sát cái trạm liên lạc đó cho tôi, một khi phát hiện ra bất cứ người nào của quân đội có liên lạc với trạm liên lạc thì giết ngay lập tức”
Lính nào liên lạc với trạm liên lạc nhất định là nội gián Thần chủ giáo gài vào quân đội Đại Hạ, có chết cũng không đáng tiếc.
Độc Lang: “Tôi hiểu rồi!”
Ừm, tôi cúp máy đây.
Máy liên lạc đã ngắt tín hiệu.
Ánh mắt của Diệp Huyền Tân nhìn về phía đảo Thần chủ rồi thở dài một hơi.
Thần Chủ giáo phức tạp hơn những gì anh đã tưởng tượng rất nhiều, nếu chỉ dựa vào một mình anh, âm thầm tìm đến vị trí của Từ Lam Khiết rồi cứu cô ra thì khó hơn lên trời.
Anh cần những trợ thủ xuất sắc, chỉ cần gọi được mấy người Độc Lang tới đây là được.
Thu máy liên lạc lại, anh nhanh chóng quay ngược trở lại.
Giữa đường, anh gặp Lý Nghĩa Chính và Lý Nghĩa Hồng.
Hai người giả vờ thu thập lại Linh thủy, Diệp Huyền Tân nhận thấy được bọn họ có dụng ý khác.
Vào lúc này mặt trời đang ở trên cao thì làm sao mà có linh nước.
Sợ rằng hai người này đang có ý đỉnh đợi mình hỏi thăm về chuyện của Ưng Nhãn.
Diệp Huyền Tân ho khan một tiếng, Lý Nghĩa Hồng và Lý Nghĩa Chính đều vội vàng đứng dậy, cười cười: “Cậu Diệp, anh đã tới”
Diệp Huyền Tân: “Hai người các cậu đang ở chỗ này làm cái gì vậy?”
Lý Nghĩa Chính nói: “Này, đây không phải là chúng tôi đang thu thập linh nước sao, chúng tôi không muốn để cho một mình cậu Diệp phải thu thập Linh nước khổ cực như vậy cho nên cũng muốn đóng góp một phần sức lực của mình.
Diệp Huyền Tân: “Hiện tại đang là ban ngày, hai người không biết rõ là ban ngày có khả năng là không có linh nước sao”
Lý Nghĩa Hồng xấu hổ cười cười: “Chuyện này… ai có thể biết chắc dược, lỡ như ban ngày thực sự có Linh Thủy thì sao?
Diệp Huyền Tân: “Được rồi, hai người các người cũng đừng ra vẻ bí hiểm với tôi nữa, có phải là các người muốn hỏi là tôi sẽ xử lý Ưng Nhấn như thế nào sao”
Đồng tử của cả hai người đồng thời đều co rút lại, rất rõ ràng là rất căng thẳng nhưng ngoài mặt lại giả bộ là thư giãn bình tĩnh: “Cậu Diệp đừng hiểu lầm, chúng tôi không phải cố ý ở đây đợi anh, nhưng nếu anh đã mở lời chủ động thì kính xin cậu Diệp chỉ rõ ngài chuẩn bị xử lý Ưng Nhấn như thế nào?”