Ở phía bên kia, Đỗ Quyên thì lại vô cùng tức giận.
Ai da, chủ nhân cái gì cũng tốt, chỉ có mỗi cái là quá lương thiện và nhân từ, loại người nào cũng có thể thu nhận.
Cái ông lão Trần Đức Tài này, sắp mất khả năng lao động rồi, đã mấy năm nay đều không thể tìm thấy một giọt Linh Thủy nào, có gọi là phế vật thì cũng không hề quá đáng.
Chủ nhân thu nhận kẻ phế vật này, ngoài việc làm lãng phí thức ăn ra thì không hề làm được gì cả.
Ưng Nhãn ở bên kia cũng vô cùng phấn khích. Mình tùy tiện tìm thấy mấy tên thấp kém này, mục đích là để phục tùng mình, bọn chúng tìm thấy sáu giọt Linh Thủy thì mình liền có thể hớt tay trên, lấy được ba giọt rồi.
Điều này có thể giúp anh ta kiếm được một khoản tiền kha khá.
Ưng Nhãn đứng dậy đi, tiện thể với tay lấy theo cái màn thầu.
Diệp Huyền Tân giơ tay ra giữ Ưng Nhãn lại: “Đứng lại!”
“Làm gì?” Ưng Nhấn bực bội nhìn Diệp Huyền Tân.
Diệp Huyền Tân nói: “Câu này nên để tôi hỏi anh mới đúng, anh như này là đang làm gì vậy?”
Ưng Nhãn nói: “Phí lời, tôi là cấp trên của các anh, căn cứ theo quy định, những gì các anh thu hoạch được đều phải chia cho tôi một nửa”
Diệp Huyền Tân nói: “Dựa vào cái gì? Đây là những gì mà chúng tôi tự mình thu được, phải do chính chúng tôi tự sắp xếp”
“Anh không hề góp chút công sức nào thì nên nhịn đói đi, cút mau!”
“Mẹ kiếp!”
Ưng Nhãn giận dữ nói: “Các người là đang chống đối lại quy định của đảo Thần Chủ à, các người muốn làm phản à!”
“Lẽ nào các người không sợ trưởng khu sẽ phán xử các người sao?”
Diệp Huyền Tân nói: “Sao nào, không làm mà có ăn chính là quy tắc của đảo Thần Chủ à? Nếu thế thì cái quy tắc này quá vớ vẩn rồi”
Ưng Nhãn nói: “Đừng lắm lời, hôm nay cho dù các người có muốn đưa hay không muốn đưa thì cũng phải đưa!”
Nói xong Ưng Nhãn bực tức giật lại cái bánh màn thầu.
Diệp Huyền Tân nhìn Lý Nghĩa Chính và Lý Nghĩa Hồng, sau đó nói: “Hai người có sẵn lòng lấy mạng của mình để nuôi sống kẻ thù đã giết chết bố mình hay không?”
Lý Nghĩa Chính và Lý Nghĩa Hồng từ lúc nãy đã tức đến mức mắt hẳn rõ cả tia máu rồi.
Diệp Huyền Tân vừa nói xong câu này là hai anh em bọn họ liền lập tức bàn bạc: đây chính là cơ hội mà chỉ huy Diệp tạo ra để bọn họ báo thù.
“Tao giết chết mày, Ưng Nhãn, đây là chiến lợi phẩm của bọn tao, mày không có tư cách!”
“Động vào thức ăn của bọn tao là mày tự tìm cái chết r Nói xong hai anh em bọn họ một người trước một người sau liền bao vây lấy Ưng Nhấn.
“Hai tên súc vật!”
Ưng Nhãn mắng một câu, sau đó giơ chân đạp vào Lý Chính Nghĩa đang ở phía trước.
Một đạp vô cùng mạnh mẽ này khiến cho bụng của Lý Chính Nghĩa đau nhói, xém chút nữa đã bị choáng váng.
Nhưng mà anh ta vẫn nghiến răng nghiến lợi, cố gắng không để bị chóng mặt, sau đó thì tiện thế ôm chặt lấy chân của Ưng Nhãn.
Lý Hồng Nghĩa ở phía sau cũng nhân cơ hội đạp thêm một phát vào bụng của Ưng Nhãn.
Ưng Nhãn ngã trên mặt đất.
Mà gã ta cũng thuận thế nện một đấm vào mắt Lý Nghĩa Hồng.
Ngay lập tức mắt Lý Nghĩa Hồng biến thành mắt gấu trúc, nhưng anh ta không để ý gì tới sự đau đớn, vẫn cố sức xông về phía trước.
Hai anh em này không phải là đối thử của Ưng Nhấn, thực lực hai bên có chút chênh lệch.