Đúng vậy, cho dù là bọn họ đã giết người thì cũng có làm sao chứ? Ở nơi này làm gì có luật pháp để mà trừng trị bọn họ.
Ở nơi này chỉ có biết mỗi Linh Thuỷ mà thôi.
Vả lại, bản thân anh ta cũng đã từng giết không ít người.
Vì thế ngay tại lúc này, anh ta có hơi không giữ được thể diện, cảm thấy hơi nhục nhã.
Ban nấy anh ta còn ra vẻ chế giễu Đỗ Quyên rỗi hơi khi không lại đi nuôi ba người đàn ông, thế nhưng chỉ trong một cái chớp mắt thì tình thế đã bị đảo ngược rồi, liền biến thành anh ta đang tự vả vào mặt mình.
Anh ta phải né ra xa chút xíu, chứ không khéo thì lại bị Đỗ Quyên cười vào mặt.
Đầu To liền trực tiếp đưa hộp đựng thức ăn cho Diệp Huyền Tân, sau đó nói: “Tôi không có quá nhiều thức ăn, toàn bộ chỗ thức ăn ở bên trong cái hộp này đều giao hết cho các anh. Đợi lần sau tôi sẽ lại đổi cho các anh một ít thức ăn nữa”
Diệp Huyền Tân cũng không nói thêm điều gì nữa, chỉ cầm lấy hộp thức ăn rồi đưa cho Lý Nghĩa Chính và Lý Nghĩa Hồng đem về địa bàn của mình.
Sau khi Diệp Huyền Tân mở cái hộp ra, bên trong chỉ có vỏn vẹn mười cái màn thầu, không hơn không kém.
Diệp Huyền Tân bèn đưa cho Đỗ Quyên, Lý Nghĩa Chính và Lý Nghĩa Hồng rồi nói: “Mọi người ăn trước đi”
Lý Nghĩa Chính và Lý Nghĩa Hồng đã quá đói bụng nên sau khi cầm lấy màn thầu liền nhai ngấu nghiến.
Đỗ Quyên cung kính nhìn Diệp Vô Thần rồi cúi đầu cười và nói: “Chủ nhân ăn trước đi. Sau khi chủ nhân ăn xong, thì Đỗ Quyên mới ăn”
Đỗ Quyên đột nhiên nhớ lại chuyện trước đây, Diệp Huyền Tân đã kêu cô ta vứt mấy cái vỏ cây đó đi, còn nói sau này cô †a không cần phải lo lắng về vấn đề thức ăn nữa, lúc đấy trong lòng cô ta còn có ý châm biếm rằng anh không biết rõ sự khắc nghiệt của hòn đảo Thần Chủ này rồi.
Nhưng bây giờ xem ra, là do bản thân cô ta đã nông cạn rồi, đã lấy dạ kẻ tiểu nhân đi đo lòng người quân tử.
Diệp Huyền Tân lắc đầu, nói: “Tôi không đói, mọi người cứ ăn đi”
Đỗ Quyên nói: “Nhưng mà…”
Diệp Huyền Tân không thèm để ý đến lời của Đỗ Quyên, anh cầm lấy một cái màn thầu rồi ném nó cho ông lão đang đói kia và nói: “Ông lão, ông ăn đi”.
“Hả?”
Ông lão vô cùng thắc mắc nhìn về phía Diệp Huyền Tân, trong ánh mắt của ông ta toát lên vẻ không thể nào tin được.
Chàng thanh niên mới đến này thực sự vô duyên vô cớ mà lại đưa cho mình một cái màn thầu ư?
Ở tại nơi này, thức ăn chính là mạng sống.
Anh ta thế mà lại cho mình một mạng sao?
Diệp Huyền Tân nói: “Ông lão, ông ăn hay không ăn? Nếu như không ăn, thì tôi sẽ lấy lại”
Ông lão nói: “Cậu… Cậu thực sự cho tôi sao?”
Diệp Huyền Tân gật đầu: “Đương nhiên”
“Cảm ơn, cảm ơn cậu!”
Ông lão ngay lập tức vô cùng phấn khích, không kìm được mà nước mắt lưng tròng, dường như rất nhanh liền biến thành con chó đã bị bỏ đói lâu ngày, sau khi cúi đầu cảm ơn liên ăn dồn dập như hổ đói.
Chỉ trong tích tắc, ông ta đã ăn hết sạch cái màn thầu.
Trong khóe mắt ông ta đang giàn dụa nước mắt, ngay cả việc đã bao lâu rồi không có ai quan tâm đến bản thân ông ta, ông ta cũng không còn nhớ rõ nữa, chứ đừng nói gì đến việc có người cho ông ta một cái màn thầu.
Ông ta từ sớm vốn đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi, nhưng tại thời điểm này, ông ta lại từ trên người của Diệp Huyền Tân nhìn thấy một tia hy vọng sống sót.
Ông ta đi về phía của Diệp Huyền Tân, sau khi còn cách anh khoảng hai mét thì liền dừng lại, sau đó quỳ xuống: “Cảm †ạ ơn cứu mạng của ân nhân”
Nếu nói rằng cái màn thầu ấy đã cứu ông ta một mạng thì cũng không có gì là quá phóng đại.
“ỪP Diệp Huyền Tần chỉ lạnh lùng gật đầu một cái.
Ông lão nói một cách van xin: “Cậu Diệp, cậu giúp người thì giúp cho trót, xin cậu hãy thu nhận tôi đi mà.”
“Trần Đức Tài tôi từ nay về sau nguyện sẽ vì cậu mà làm trâu làm ngựa, lên núi đao, xuống biển lửa, có chết cũng không từ”
Diệp Huyền Tân suy nghĩ kỹ càng, sau cùng cũng đồng ý: “Được”
Mục tiêu trước mắt của anh bây giờ là có thể làm đội trưởng, có thêm sự hỗ trợ của một người, với việc muốn làm đội trưởng của anh mà nói thì không có hại gì cả.
“Cảm ơn cậu, thật sự cảm ơn cậu!”
Ông lão lại dập đầu thêm một cái nữa để cảm ơn Diệp Huyền Tân.