“Nếu không thì cản bản là anh không phải quay trở lại tìm em, để bị rơi vào tay đám người bọn họ rồi”
Tú Vy nhìn vào mắt Lý Nghĩa Chính và nói: “Anh nói thật sao?”
Lý Nghĩa Chính nói: “Anh thề với Trời, nếu những gì anh nói có chút xíu nào giả dối, sẽ bị sét đánh, chết không toàn thây”
Tú Vy nói: “Được rồi Nghĩa Chính, em tin anh. Nhưng tại sao anh lại phải giả vờ chết, chúng ta không thể sống một đời bình yên, ổn định trong làng hay sao?”
Lý Nghĩa Chính khó xử nói: “Một lời khó có thể nói hết được, Tú Vy à, anh có nỗi niềm khó nói ra”
Diệp Huyền Tân nói: “Được rồi Tú Vy à, cô về trước đi. Tôi có vài câu muốn nói với Lý Nghĩa Chính”
“Đây là chuyện giữa tôi và Lý Nghĩa Chính, không liên quan gì đến anh, anh đừng có xen vào.”
Đột nhiên, Tú Vy quỳ xuống trước mặt Diệp Huyền Tân, đôi mắt đẫm lệ.
“Ông chủ Diệp, tôi … tôi có thể cầu xin anh một chuyện được không?”
Diệp Huyền Tân đại khái có thể đoán được rằng Tú Vy muốn cầu xin tha thứ thay cho Lý Nghĩa Chính.
Anh gật đầu: “Nói đi”
Tú Vy nói: “Ông chủ Diệp, tôi biết rằng anh đã đến làng của chúng tôi, có khoảng tám chín phân là vì Lý Nghĩa Chính và Lý Nghĩa Hồng. Mặc dù tôi không biết rốt cuộc là làm sao bọn họ lại chọc vào anh, nhưng tôi hy vọng anh có thể tha cho họ một mạng”
“Nếu như là nợ tiền, thì anh cứ yên tâm, cho dù tôi có phải đập nồi bán sắt, kể cả phải bán hết mọi thứ thì tôi cũng nhất định sẽ trả tiền lại cho anh”
“Còn nếu là chuyện khác … Cả nhà chúng tôi bằng lòng làm trâu làm ngựa cả đời cho anh để trả nợ”
Diệp Huyền Tân liếc nhìn Lý Nghĩa Chính còn gương mặt của Lý Nghĩa Chính lúc này lại vô cùng hổ thẹn: “Tú Vy, em nghĩ nhiều rồi, thực ra giữa bọn anh không có gì hết”
“À đúng rồi, quên không nói cho em biết là thật ra đây là ông chủ của anh chỉ có điều là anh không muốn làm việc trong công ty của anh ấy nên đã bí mật từ chức rồi”
“Nhưng hợp đồng kí kết giữa bọn vẫn chưa hết hạn nên ông chủ đến tìm anh để yêu cầu anh tiếp tục làm việc cho anh ấy”
Cả đời Tú Vy sống ở trong thôn làng nên rất đơn thuần ngây thơ vì vậy cô ấy đã nhanh chóng tin vào những gì Lý Nghĩa Chính nói.
Cuối cùng cô ấy cũng có thể thả lỏng tâm trạng: “Hóa ra là như vậy. Nghĩa Chính, theo như anh nói thì em cũng có thể nhìn ra được ông chủ Diệp là một người tốt. Nếu anh tiếp tục làm việc cho ông chủ Diệp thì anh ấy nhất định sẽ không bạc đãi anh đâu.”
Lý Nghĩa Chính gật đầu: “Được, Tú Vy, mọi chuyện đều nghe theo em hết. Tiếp theo cuộc trò chuyện của bọn anh là bí mật thương mại nên không tiện để người ngoài cuộc nghe vậy em xem..”
Tú Vy hiểu ra và nói: “Vậy được, bây giờ em đi đây. Nghĩa Chính, bao giờ anh bàn xong chuyện nhất định phải đến tìm em đấy nhé”
Lý Nghĩa Chính: “Yên tâm, anh sẽ đến”
Nói xong Tú Vy liền xoay người rời đi.
Diệp Huyền Tân nói: “Nếu như tôi đoán không sai thì anh muốn sống”
Lý Nghĩa Chính đưa mắt nhìn về hướng Tú Vy rời đi và kiên quyết gật đầu: “Đương nhiên”
Diệp Huyền Tần nói: “Bây giờ tính mạng của anh nằm ở trong tay tôi, nếu tôi để anh sống thì anh sẽ sống còn nếu tôi muốn anh chết thì anh bắt buộc phải chết”
Lý Nghĩa Chính thở dài một cái rồi nói: “Được, tôi đồng ý phối hợp cùng anh. Anh có thắc mắc gì cứ việc hỏi tôi, tôi sẽ nói cho anh những gì tôi biết”
Diệp Huyền Tân: “Không vội, còn anh em Lý Nghĩa Hồng của anh nữa? Mau gọi anh ta cút đến đây để đền tội”
Cả người Lý Nghĩa Chính run lên cầm cập, anh ta nhìn Diệp.
Huyền Tân bằng ánh mắt khẩn cầu: “Cái đó… thật xin lỗi, tôi không có cách nào có thể liên lạc được với anh em của tôi cả…