Lý Nghĩa Chính cảm thấy vô cùng áy náy mà nói: “Tú Vy, xin lỗi, là….. là anh có lỗi với em. Nhưng mà….. nhưng mà anh có nỗi khổ khó nói”
“Tú Vy, em phải tin tưởng anh rằng từ trước đến giờ anh chưa từng muốn buông bỏ em, có được hay không?”
Tú Vy rơi nước mắt nói: “Ừm, em tin anh, em biết là anh sẽ không bỏ rơi em đâu”
“Chờ đã, Nghĩa Chính, anh làm sao vậy nè? Tại sao anh không thể di chuyển được nữa vậy?”
Lý Nghĩa Chính gắng gượng cười: “Tú Vy, anh không sao, không cần phải lo lắng cho anh”
Diệp Huyền Tân phá vỡ cuộc trò chuyện giữa hai người: “Được rồi, Tú Vy, tôi hỏi cô, cô có nhớ chuyện gì đã xảy ra trước khi mình chết không?”
Nghe Diệp Huyền Tân nói thế, Tú Vy kiềm nén không được toàn thân phát run lên: “Trước khi chết, trước khi chết … đúng rồi, tôi… không phải là tôi bị chết đuối ở sông sao?”
“Cuối cùng thì đây là chuyện gì vậy? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy…”
Diệp Huyền Tân nhanh chóng an ủi Tú Vy và n¡ ược rồi Tú Vy à, đừng sợ, bình tĩnh bình tĩnh nào, cẩn thận nói cho tôi biết rốt cuộc thì trước khi cô chết đã p phải chuyện gì”
Tú Vy suy nghĩ một chút, rồi nói: “Tôi nhớ là tôi đang giặt quần áo ở sông, sau đó đột nhiên hai mắt tối sầm lại”
“Cho đến khi tôi có thể nhìn thấy trở lại, thì tôi lại xuất hiện ở một con sông khác ở cách mười km”
“Tôi chưa kịp phản ứng thì có một đôi bàn tay to lớn bất ngờ đẩy tôi một cái và tôi rơi xuống dòng sông, tôi đau khổ vùng vẫy thì bàn tay to lớn đó cứ kéo tôi lại, tôi căn bản là không thể nào nổi lên được và không lâu sau đó thì đã ngất đi mất”
Diệp Huyền Tân hỏi: ngã xuống đó không?”
“Tú Vy, cô có muốn biết ai đã đẩy cô Tú Vy nhanh chóng truy hỏi Diệp Huyền Tân: “Là ai?”
Diệp Huyền Tân nhìn Lý Nghĩa Chính.
Tú Vy nói với vẻ khó tin: “Người anh nói là … Nghĩa Chính à”
Diệp Huyền Tân gật đầu.
“Không thể nào” Vẻ mặt Tú Vy nghi ngờ chất vấn: “Nghĩa Chính sẽ không bao giờ muốn ám hại tôi, tuyệt đối không thể nào được”
“Anh muốn gây chia rẽ mối quan hệ của tôi với Nghĩa Chính đúng không? Mơ mộng hão huyền”
Diệp Huyền Tân nói: “Lý Nghĩa Chính, chẳng lẽ anh vẫn chưa chuẩn bị để nói cho Tú Vy biết tình hình thực tế sao? Tôi nghĩ rằng cô ấy có quyền được biết sự thật”
Tú Vy nhìn Lý Nghĩa Chính rồi nói: “Nghĩa Chính, anh không cần phải quan tâm đến anh ta, em sẽ không tin là anh đã làm hại em đâu”
Vẻ mặt Lý Nghĩa Chính tràn ngập sự áy náy nói: “Tú Vy, anh xin lỗi, quả thật là anh đã đẩy em xuống sông, nhưng em phải tin anh, anh không có ý xấu đâu”
Cái gì!
Tú Vy nghẹn lời trố mắt nhìn trân trân: “Nghĩa Chính, anh nói lại lần nữa đi, anh … anh muốn đẩy em xuống sông để dìm chết sao?”
Lý Nghĩa Chính nhanh chóng nói: “Tú Vy, em nghe anh nói, anh không có muốn dìm chết em, em phải tin anh”
Khốn nạn!
Người mà mình yêu nhất vậy mà lại muốn giết bản thân cô, cô gái nhỏ như Tú Vy làm sao có thể chịu đựng được loại đau đớn này.
Nước mắt của cô ấy như những hạt châu không ngừng rơi xuống từng đợt.
Lý Nghĩa Chính nói: “Tú Vy à, chuyện đã đến bước đường này rồi thì anh cũng sẽ không giấu diếm em nữa. Thật sự anh chưa từng nghĩ tới sẽ làm tổn thương tính mạng của em, anh chỉ muốn em rơi vào trạng thái chết giả để lừa gạt cha mẹ của em mà thôi”
“Cho đến khi chôn cất em xong, anh sẽ quay trở lại, đưa em đi cứu sống lại, chúng ta sẽ cao chạy xa bay, ở bên cạnh nhau cả đời”