Lần này sao anh không ngăn cản.
Mà thôi mặc kệ đi, việc cấp bách vẫn là báo thù!
Tránh lát nữa Long soái lại đổi ý.
Mấy người ra tay càng nặng, Đại Vu Miêu Kỳ kêu thảm thiết vang vọng trời xanh.
Cuối cùng rốt cục ông ta không chịu được nữa, khổ sở cầu xin: “Diệp Huyền Trần, cứu mạng, cứu mạng”
“Tôi sắp không chịu được nữa, thật sự tôi sắp bị đánh chết rồi.”
“Có những đáp án cậu muốn biết, chỉ có tôi biết. Nếu như đánh chết tôi rồi, vậy thì cả đời này cậu cũng không biết đáp án được đâu”
“Mau dừng tay, đừng đánh…”
Diệp Huyền Trần không quan tâm Đại Vu Miêu Kỳ.
Vân phải chịu đựng không cạo chết ông ta, tránh cho ông ta không thành thật.
Khoảng năm phút lại trôi qua, Đại Vu Miêu Kỳ hộc máu liên tục, nằm cạnh cơn sốc, co quắp trên mặt đất không còn động tĩnh, lúc này Diệp Huyền Trần mới hô một tiếng dừng tay.
Bây giờ Đại Vu Miêu Kỳ vẫn chưa thể chết.
Lúc này mấy người Bao Nghĩa Đình mới dừng tay.
Bọn họ đánh cũng mệt mỏi quá chừng, đầu đầy mồ hôi, thở hổn hển như trâu.
Diệp Huyền Trần đi tới trước mặt Đại Vu Miêu Kỳ, cười lạnh nói: “Bây giờ có lời gì muốn nói, cứ việc nói là được rồi”
Đại Vu Miêu Kỳ hít sâu một cái, ho ra một ngụm máu.
“Tôi không phục, tôi không phục!”
“Mấy chục năm tâm huyết của tôi, tôi bồi dưỡng Trùng Vương, tôi đào tạo hơn mười mấy nghìn trùng cổ, lại để cho cậu cứ thế tiêu diệt!”
“Ông trời không có mắt! Tôi chết không nhắm mắt!”
Diệp Huyền Trần lạnh lùng nói: “Ở trên thế giới này, hay tối thiểu là ở trên Đại Hạ, chính nghĩa chỉ có thể đến muộn, chắc chản sẽ không biến mất!”
“Những cổ trùng của ông, đáng chết, nên diệt! Ông, cũng nên chết!”
“Tội danh của ông phải nếm tất cả những sự đau khổ trên đời này một chút, hành hạ đến chết. Có điều tôi nhìn qua, giống như ông rất sợ đau. Nếu để cho ông tận hưởng các loại cực hình trong Kính Lang, chỉ sợ là ông sống không bằng chết!”
“Cho nên, bây giờ tôi cho ông một cơ hội, ngoan ngoãn nói cho tôi tất cả những gì ông biết, tôi cho ông ra đi thoải mái!” . Truyện Phương Tây
Đại Vu Miêu Kỳ nhìn Diệp Huyền Trần, mặt đầy sợ hãi.
Người đàn ông này thật sự có thể làm cho mình sống không bằng chết.
Ngược lại sớm muộn đều phải chết, Đại Vu Miêu Kỳ tình nguyện chết thoải mái một chút.
Ông ta chuẩn bị căn lưỡi tự sát.
Nhưng giờ phút này, ông ta kinh hãi phát hiện ra, miệng ông ta mất đi khống chế, căn bản không thể cắn được.
Cái quái gì thế này!
Diệp Huyền Trần nhìn ông ta cười lạnh: “Muốn cắn lưỡi tự sát à? Ông nghĩ hay quá nhỉ.”
Đại Vu Miêu Kỳ kinh hồn bạt vía: “Chuyện này… Đây là cậu làm?”
Diệp Huyền Trần: “Đương nhiên.” Là kinh khí của Diệp Huyền Trần, đã khống chế cằm của Đại Vu Miêu Kỳ. Anh đưa mắt ra hiệu cho Độc Lang, Độc Lang gật đầu rồi rút dao găm ra đi về hướng Đại Vũ Miêu Kỳ. Đại Vũ Miêu Kỳ: “Cậu… cậu định làm gì?” Độc Lang không trả lời cậu ta mà chỉ giơ dao găm trong tay lên hung hăng chọc vào miệng Đại Vu Miêu Kỳ, sau đó trên dưới xoay trong 360 độ.