Diệp Huyền Trần chủ động dùng ý niệm bắt chuyện với Long Thần Vận Quốc: “Long Thần Vận Quốc, vừa rồi mi có thấy một người vừa chạy qua gần đây?”
Long Thần Vận Quốc: “Ừm, có thấy”
Diệp Huyền Trần: “Đối phương dùng cách quái lạ như vậy, đột nhiên xuất hiện xung quanh đây, sao mi không ngăn cản ông ta”
Long Thần Vận Quốc: “Đối phương là người nào, rất quan trọng sao? Tôi nhất định phải cản ông ta à?”
Diệp Huyền Trần: “Ông ta là Đại Vu Miêu Kỳ, người chúng ta vẫn đang truy tìm, đương nhiên quan trọng!”
Long Thần Vận Quốc: ‘À, tôi cảm nhận được trên người đối phương có sát khí rất mạnh, lo lắng sát khí của ông ta ảnh hưởng đến độ tinh khiết của thần khí nơi này, cho nên không quan tâm ông ta”
Diệp Huyền Trần: “Đối phương chạy trốn về hướng nào?”
Long Thần Vận Quốc: “Trên bờ”
Diệp Huyền Trần: “Hắn trốn lên bờ bao lâu rồi?”
Long Thần Vận Quốc: “Vừa mới!”
Vừa mới!
Diệp Huyền Trần mừng rỡ trong lòng.
Đại Vu Miêu Kỳ mới vừa lên bờ, chắc chắn còn chưa đi xa.
Diệp Huyền Trần không tiếp tục ở lại nơi này: “Đi, theo tôi lên bờ.”
Một đám người như cá chép vượt Long môn, phá tan mặt nước, đáp trên mặt đất.
Bọt nước bắt tung tóe cao mấy chục mét.
Mấy người đưa mắt nhìn qua, phát hiện cách đó không xa phía trước có mấy người, đang đánh nhau.
Chăm chú nhìn kỹ, không phải là đám người cướp đường Bao Nghĩa Đình, và Đại Vu Miêu Kỳ sao?
Mấy người Bao Nghĩa Đình hoàn toàn vây quanh Đại Vu Miêu Kỳ, chính là đang đánh ông ta.
Vừa đánh trong miệng vừa hùng hổ: “Đồ khốn nạn, ông vẫn còn can đảm trở về, đúng là gan to bằng trời.”
“Lần trước để ông chạy trốn, không thể báo thù, lần này không giết chết ông, bọn tôi phải xin lỗi dân cướp đường rồi!”
“Anh em của tôi, người thân của tôi đều bị ông biến thành con nhện người, hôm nay tôi sẽ biến ông thành người rơm!”
“Đánh, đánh chết cho tôi!”
Chỗ dựa lớn nhất của Đại Vụ Miêu Kỳ, chính là trùng cổ.
Nhưng hôm nay đại quân trùng cổ của ông ta đã bị tiêu diệt toàn bộ, ngay cả Trùng Vương cũng mất mạng, bây giờ Đại Vu Miêu Kỳ chính là một người bình thường.
Ông ta bị đánh đến nỗi kêu la thảm thiết, khổ sở cầu xin, nhưng căn bản không có tác dụng gì.
Đám cướp đường kia thực sự muốn lấy mạng ông ta!
Mầy người Diệp Huyền Trần và Độc Lang nở nụ cười.
Đại Vu Miêu Kỳ suýt chút nữa đã chạy trốn được khỏi cường giả cao cấp bọn họ, nhưng cuối cùng lại rơi vào tay đám côn đồ này.
Đúng là là tạo hóa trêu người.
Có những lúc những người nhỏ bé bình thường có thể làm được việc lớn.
Diệp Huyền Trần dẫn mấy người đi lên.
Bao Nghĩa Đình phát hiện Diệp Huyền Trần, lập tức kinh ngạc, đồng loạt quỳ xuống trước mặt Diệp Huyền Trần.
Diệp Huyền Trần vung tay: “Không cần để ý đến tôi, các người tiếp tục bận bịu việc của các người Đám người Bao Nghĩa Đình có chút không hiểu ra sao.
Tình huống gì, lần trước Diệp Huyền Trần để Bao Nghĩa Đình chạy, không trừng phạt anh ta một chút nào.