Nghi thức nhận bố nuôi kết thúc cũng là lúc mọi người cơm no rượu say.
Cơm nước no nê, Lý Mỹ Quyên mới ôm Phương Như trở về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Diệp Huyền Tần hỏi Tống Thanh Nhàn: “Thanh Nhàn, tôi hỏi cô điều này, cô có biết Quốc tế Hoàn Kỳ hay không?”
Tống Thanh Nhàn gật đầu: “Biết, đó là một tập đoàn uy tín lâu năm, người Đại Hạ hẳn là không có mấy người không biết đầu”
Diệp Huyền Tần nói: “Cô có dây dưa gì với Quốc tế Hoàn Kỳ hay không, có từng phát sinh mâu thuẫn gì không?” Tống Thanh Nhàn lắc đầu: “Không có mâu thuẫn gì cả, chỉ là chúng tôi và bọn họ có quan hệ cạnh tranh mà thôi.” biết.” Diệp Huyền Tần nói: “Nói rõ cho tôi.”
Tống Thanh Nhàn trả lời: “Một thời gian trước trụ sở chính của tập đoàn Đạo Vương trao quyền cho tôi tiếp xúc với người của tập đoàn Michelle, muốn cùng bọn họ hợp tác.
“Vừa vặn người của Quốc tế Hoàn Kỳ cũng muốn hợp tác với người của tập đoàn Michelle, khoảng thời gian này phương diện công ty coi như là tranh giành cấu xé lẫn nhau, chỉ là không có giao chiến chính diện với nhau, tôi cũng chưa từng tiếp xúc với đối phương lần nào” Diệp Huyền Tần như có suy nghĩ gật đầu không nói.
Tống Thanh Nhàn thận trọng nói: “Anh Diệp, vì sao anh lại hỏi câu này? Chẳng lẽ anh nghi ngờ… tai nạn của tập đoàn Đạo Vương là do người của Quốc tế Hoàn Kỳ làm?”
Diệp Huyền Tần nói: “Có khả năng chín phần trở lên là như vậy.”
Sao!
Tống Thanh Nhàn hít khí lạnh, sau đó giận dữ nói: “Quốc tế Hoàn Kỳ quả thật là ức hiếp người quá đáng, không có phong cách của một công ty quốc tế gì cả.”
“Muốn cạnh tranh thì cạnh tranh bằng thực lực đi, làm sao có thể làm ra loại chuyện thiệt người hại mình như vậy!”
“Anh Diệp, chúng ta phải làm như thế nào bây giờ, có phải báo cảnh sát hay không? Không thể để bọn họ được dễ dàng như vậy được!”
Diệp Huyền Tần nói: “Báo cảnh sát xử lý phải có chứng cứ. Chúng ta không có chứng cứ.
Quốc tế Hoàn Kỳ chỉ khiến cho phòng tuyến Côn Luân giận dữ, chẳng qua hung thủ cũng có hiểu biết, không để lại bất cứ dấu vết nào.
Muốn tìm chứng cứ là điều không có khả năng!
Tống Thanh Nhàn cắn chặt răng: “Nhưng tôi không nuốt trôi cục tức này, chẳng lẽ chúng ta phải làm người giả câm chịu thua thiệt hay sao?”
Diệp Huyền Tần nói: “Giả làm người câm chịu thua thiệt, làm sao có thể chứ! Đương nhiên chúng ta phải ăn miếng trả miếng rồi.”
“Thanh Nhàn, cô nghĩ cách hẹn gặp mặt người phụ trách của Quốc tế Hoàn Kỳ, tôi muốn tiếp xúc với đối phương một chút.”
“Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng”
Tống Thanh Nhàn gật đầu: “Được, bây giờ tôi sẽ bảo trợ lý hẹn trước với người phụ trách bên đấy.”
Kết quả Tống Thanh Nhàn vừa mới lấy điện thoại ra thì chuông điện thoại vang lên.
Cô ta xem thì thấy là một dãy số xa lạ.
Cô ta trực tiếp ấn nút nghe. Một lát sau, cô ta cúp điện thoại, nói với Diệp Huyền Tần: “Anh Diệp, là người đại diện luật pháp Trương Nặc Thuỷ của Quốc tế Hoàn Kỳ gọi điện thoại tới.”
Hå?
Diệp Huyền Tần hỏi: “Anh ta gọi điện thoại làm gì.”
Tống Thanh Nhàn nói: “Anh ta hẹn gặp mặt tôi, nói là có chuyện quan trọng muốn nói.”
Diệp Huyền Tần hỏi: “Bao giờ gặp?” Tống Thanh Nhàn: “Bây giờ.”
Diệp Huyền Tần: “Đúng là vừa buồn ngủ thì Quốc tế Hoàn Kỳ lại đưa gối tới, đi, chúng ta đi gặp mặt bọn họ thôi.”
“Anh, chúng tôi cũng đi cùng anh.” Đám người rối rít đứng lên nói.
Diệp Huyền Tần khoát tay: “Không cần, các người chờ ở đây đi. Đi nhiều người dễ bứt dây động rừng, không có lợi ích chút nào.”
Được rồi.
Tống Đại Hành do dự nói: “Hay là, nếu không… Tôi đi với cậu đi.”
Diệp Huyền Tần biết là do Tống Đại Hành không yên tâm về con gái mình.
Ông ta khó khăn lắm mới đoàn tụ với con gái, nếu như con gái xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì ông ta sẽ sống không nổi chết mất.
Diệp Huyền Tần vỗ vai Tống Đại Hành: “Làm sao, ngay cả tôi cũng không tin à? Yên tâm, tôi đảm bảo sẽ mang Thanh Nhàn nguyên vẹn không hao tổn gì về.”
Tống Đại Hành khổ sở cười, “Ôi, lớn tuổi rồi, lá gan nhỏ đi rất nhiều.”
“Thiếu chủ, tôi không nghi ngờ ngài, chỉ là…”
Diệp Huyền Tần vỗ bả vai ông ta: “Được rồi, không cần nhiều lời, tôi có thể hiểu được.”
“Tôi đảm bảo với ông, cho dù phải trả giá gì, dù hy sinh mình cũng giữ được Thanh Nhàn.”
Tống Đại Hành lập tức bày tỏ thái độ đoạn tuyệt nói: “Không, Thiếu chủ, Đại Hạ không thể không có ngài. Cho nên nếu như gặp nguy hiểm, xin Thiếu chủ hãy tự vệ, cho dù là phải… hy sinh Thanh Nhàn.”
“Tôi tin rằng Thanh Nhàn sẽ hiểu cho tôi.”