Mang theo ước mơ tốt đẹp, tên đội trưởng rời đi đến đồn công an trông coi. Trong ánh mắt của Lưu Tiến Uy thoáng qua một tia tàn bạo.
Lần này chỉ có thể hy sinh cháu ngoại để bảo vệ bản thân ông ta mà thôi.
Chính miệng Thần Soái đã phân phó điều tra cháu ngoại, nếu như không cho cháu ngoại một tội tử hình thì biết giao phó với Thần Soái như thế nào được.
Cũng may, cháu ngoại tội ác tày trời, tội đáng chết nghìn lần, ông ta hẳn là có thể báo cáo kết quả cho Thần Soái được.
Bên này, Diệp Huyền Tần về đến nhà thì phát hiện Phương Như đang nằm nũng nịu trong ngực Tống Đại Hành.
Đúng là máu mủ ruột thịt, tình thân liên kết đã thúc đẩy Phương Như nhanh chóng quen thuộc với ông ngoại Tống Đại Hành, vẫn luôn ở bên cạnh ông ta.
Chỉ là sau khi Diệp Huyền Tần trở lại thì Phương Như mới lại chạy đến bên cạnh Diệp Huyền Tần, giang hai cánh tay: “Chú Diệp ơi, ôm ôm.”
Trải qua một khoảng thời gian tĩnh dưỡng, chân của Phương Như đã từ từ bình phục, cô bé đã có thể đi lại như người bình thường rồi. Diệp Huyền Tần cưng chiều ôm lấy Phương Như: “Phương Như, khoảng thời gian này cháu có nhớ chú Diệp không.”
Phương Như gật đầu như giã tỏi: “Có nhớ.”
Ánh mắt của cô bé trong sáng đơn giản chứng minh rằng cô bé đang nói rất thật lòng.
Diệp Huyền Tần: “Chú Diệp cũng nhớ cháu.”
Đúng rồi.
Phương Như vỗ đầu một cái, nói: “Chú Diệp, để cháu xuống, cháu có thứ này muốn cho chú.”
Diệp Huyền Tần buông Phương Như xuống: “Thứ gì vậy, chú cũng muốn xem đó.”
Phương Như vội vàng chạy vào phòng mình, không bao lâu sau lấy kẹo mềm vị trái cây đi ra.
“Chú Diệp, đây là Phương Như cho chú kẹo, rất ngọt, chú ăn thử đi.”
Cô bé lấy một viên kẹo bỏ vào trong miệng Diệp Huyền Tần, sau đó mong đợi nhìn anh: “Chú Diệp, ngọt không?”
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Ngọt, rất ngọt”
Mặt Phương Như đầy đắc ý.
Cô bé đem những viên kẹo khác phân chia cho mọi người, mỗi người một viên.
Ở trong lòng Phương Như, địa vị của ông ngoại và chú Diệp là ngang nhau.
Tống Đại Hành nhìn Diệp Huyền Tần, lòng đầy chua xót. Nếu như Diệp Huyền Tần chính là bố của Phương Như thì tốt biết bao, anh nhất định là một người bố tốt.
Chỉ tiếc là Thần Soái đã có vợ rồi. Nhưng điều này cũng không trở ngại việc Phương Như nhận Diệp Huyền Tần làm bố nuôi.
Nếu như Phương Như nhận Thần Soái làm bố nuôi thì sau này cô bé đi học, có công việc, thậm chí dưỡng lão đều được đảm bảo.
Tống Đại Hành tự giác biết mình đã nợ Phương Như quá nhiều, cũng chỉ có cách này mới có thể đền bù cho họ.
Tống Đại Hành nhìn Diệp Huyền Trần nói: “Cậu Diệp, tôi có một yêu cầu quá đáng, mong rằng Thần Soái có thể đồng ý.”
Diệp Huyền Tần: “Nói một chút xem.”
Tống Đại Hành có chút ngượng ngùng nói: “Tôi muốn cho Phương Như nhận cậu làm bố nuôi…”
Diệp Huyền Tần cười, dĩ nhiên anh biết dụng ý của Tống Đại Hành. Tống Đại Hành vì nước hiến dâng, yêu cầu nhỏ này Diệp Huyền Tần cũng không có lý do gì để từ chối.
Diệp Huyền Tần cười nói: “Được, tôi cũng đang có ý đó.”
Phương Như lơ mơ nhìn Diệp Huyền Tần nói: “Chú Diệp, mọi người nói gì vậy?”
Tống Đại Hành nói: “Phương Như, sau này không nên gọi là chủ Diệp nữa, gọi là bố nuôi đi.”
Bố?
Phương Như kích động: “Bố… Chú Diệp, cháu thật sự có thể gọi chú là bố sao?”
Tống Đại Hành gật đầu: “Dĩ nhiên có thể.”
Phương Như vui mừng đến chảy nước mắt, ôm cổ Diệp Huyền Tần: “Phương Như có bố, Phương Như cũng có bố rồi, sau này mấy người bạn nhỏ trong mầm non không thể nào cười nhạo con nữa rồi…”
Đám người Tống Đại Hành và Diệp Huyền Tần nghe mà lòng chua xót.
Tống Đại Hành nói: “Thức ăn đã chuẩn bị xong rồi, chờ lát nữa tôi đi xuống mua hai bình rượu ngon, chúng ta uống hai ly, coi như là nghi thức nhận bố nuôi nhé.”
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Được.”
Một nhà Tống Thanh Nhàn làm một bàn toàn thức ăn ngon, Tống Đại Hành mua hai bình rượu hoa quả, mọi người vui vẻ uống vài ly.
Tuy nói rượu hoa quả không thể so được với rượu Diệp Huyền Tần tự tay chưng cất, nhưng đối với đám người mấy người không được đụng vào rượu mà nói, có thể uống đã là cực kỳ xa xỉ rồi.