Ông ta thế mà lại đòi trị tội Thần Soái cơ đấy!
Trời ơi, lần này dù ông ta có mười cái đầu cũng không đủ để chém nữa.
Xong đời, tiêu tùng, hết thật rồi, kỳ này thật sự là toang rồi.
Lúc này đây trong đầu Lưu Tiến Uy bỗng nhoáng lên một ý tưởng: “Đập đầu tự tử ngay lập tức!”
Đắc tội với Thần Soái, thôi thì đập đầu chết luôn cho lành.
Quá trời quá đất luôn rồi.
Giọng của Hoàng Quốc Ấn lại vang lên lần nữa: “Họ Lưu, dỏng cái tại lên mà nghe cho rõ lời tôi nói.”
“Bất kể là trả giá cao bao nhiêu, anh lập tức dập đầu tạ tội với Thần Soái, dập tới mức đổ máu thì cũng phải xin Thần Soái tha thứ cho bằng được.”
“Nếu như bởi vì anh mà ông đây bị liên lụy, thì đừng nói là tôi tiễn mỗi anh về gặp tổ tiên, mà ngay cả người nhà anh cũng đừng hòng sống yên ổn!”
Rụp!
Điện thoại bị ngắt kết nối.
Lưu Tiến Uy ngồi thừ tại chỗ, hoàn toàn phát điên.
Làm sao?
Làm thế nào bây giờ?
Mình ở đây sỉ nhục Thần Soái đến bực này, Thần Soái kiểu gì chắc cũng lấy mạng mình mất.
Thôi xong, toang thật rồi. Bây giờ ông ta chỉ còn đúng một con đường để đi thôi, đó là lấy cái chết để tạ tội.
Dù cho phải tự lấy đi tính mạng mình, ông ta cũng phải đảm bảo người nhà ông ta được an toàn.
Ông ta mất hồn mất vía bước xuống xe.
Vừa mới đặt chân xuống đất thì đội trưởng đội cứu hỏa đã lập tức vọt đến cạnh ông ta: “Chú à, chú nghe thử xem này. Chú không biết thằng ranh này ban nãy phách lối đến độ nào đâu, nó còn chửi chú nữa đấy!”
“Đúng rồi, nó mắng ông bà cha mẹ dòng họ của cháu, mà tổ tiên của cháu không phải là tổ tiên của chú sao chú? Chú nhất định phải trừng trị nó cho thích đáng vào.”
Bây giờ Lưu Tiến Uy hận mình không thể ngay lập tức bẻ đầu thằng cháu ngoại này rồi ăn tươi nuốt sống nó.
Nếu không phải tại nó thì sao ông ta lại đi trêu chọc vào Thần Soái làm gì? Tất cả cũng tại thằng này mà ra.
Lưu Tiến Uy dưới cơn giận dữ, không nể nang gì tát thẳng mặt đội trưởng đội cứu hỏa một bạt tai: “Mày im ngay cho ông! Còn nói thêm từ nào nữa thì tao không tha cho mày đâu!”
Cháu Lưu Tiến Uy ôm lấy má, ngớ cả người.
Ủa?
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy, hai chúng ta cùng phe mà chú, vì sao chỉ sau một cú điện thoại mà chú đã nỡ lòng nào phản bội cháu, rồi còn đánh cháu nữa chứ?
Phát bệnh thần kinh à.
Cơn đau rát hằng còn trên mặt khiến cháu Lưu Tiến Uy cảm thấy nhục nhã cực độ.
Mà không chỉ cháu Lưu Tiến Uy bối rối, ngay cả những người khác cũng thẫn thờ.
Ai mà lại không biết chuyện Lưu Tiến Uy cưng chiều đứa cháu ngoại này bao nhiêu.
Nhà Lưu Tiến Uy chỉ có mỗi một cô con gái, cho nên ông ta lúc nào cũng coi đứa cháu ngoại này như là con ruột mình mà đối đãi cả. Hôm nay, ông ta lại đứng trước bao nhiêu người, thẳng tay tát cháu mình một bạt tai… Tất cả mọi người đều chẳng thể hiểu nổi mạch não làm việc kỳ quái của ông ta.
Dưới bao nhiêu con mắt khiếp sợ lẫn soi mói của mọi người, Lưu Tiến Uy thất tha thất thểu đi về phía Diệp Huyền Tân.
Đến khi đứng trước mặt Diệp Huyền Tần rồi, ông ta lại không một chút chần chừ quỳ thẳng xuống, vừa thưa gửi với Diệp Huyền Tần: “Ngài Diệp, tôi… tôi có tội, có mắt không tròng nên đã xúc phạm ngài. Khẩn xin ngài hãy trừng phạt tôi đi ạ” “Tôi nguyện lấy cái chết để tạ tội, chỉ xin ngài Diệp đừng kéo theo những người khác ạ.”
Vừa nói, Lưu Tiến Uy vừa liên tục tự tát bản thân thật mạnh. Từng cú bạt tai cực kỳ vang dội, dư âm hãy còn vang vọng trong lòng mọi người rất lâu.
Tại hiện trường có bao nhiêu người thì có bấy nhiêu cặp mắt sắp rớt hết tròng ra ngoài.
Có quỷ rồi, có quỷ rồi mẹ ơi. Đường đường là Lưu Tiến Uy trong toàn thành phố này dưới một người trên nghìn người, thế mà giờ phút này lại quỳ thụp xuống trước mắt một kẻ tầm thường!
Ông ta bị điên rồi à?
Đừng để ý Lưu Tiến Uy này có bị điện hay không, mà chắc chắn cháu ông ta đang sắp điên thật rồi đây này.
Vốn dĩ hắn ta kêu chú mình đến đây là để ra oai, bây giờ thì hay quá rồi, chú lại quỳ xuống trước kẻ thù của hắn ta.
Lưu Tiến Uy khiến mặt mũi hắn ta mất hết, sau này hắn ta làm sao còn mặt mũi mà ngẩng đầu làm người với đám đồng nghiệp được nữa?
Lúc bấy giờ hắn ta chỉ lo tức giận mà quên đi một sự thật là Kẻ đủ để Lưu Tiến Uy phải quỳ xuống, thì lý lịch của Diệp Huyền Tần phải mạnh đến cỡ nào đây!
Đội trưởng đội cứu hỏa tức tối kêu: “Chú ơi, rốt cuộc thì chú đang làm gì vậy. Có phải chú đang bị sức mạnh tà ác nào khống chế hay không vậy chút”
“Chú mau đứng lên rồi bắt thằng đó quỳ xuống đi!”
Lưu Tiến Uy giận điếng người trừng tên đội trưởng đội cứu hỏa: “Mày bò lại đây cho ông, quỳ xuống nói xin lỗi với ngài Diệp đây. Mau lên!”
Tên đội trưởng bày ra vẻ mặt cố chấp: “Cháu không quỳ, dựa vào đâu mà lại bắt cháu quỳ trước thằng đói”
“Tao… Tao…”
Lưu Tiến Uy tức đến mức muốn thổ huyết ngay tại chỗ. Thằng cháu súc sinh này, tại sao ngay cả một chút quan sát mày cũng không có được vậy!
Chẳng lẽ đến bây giờ mà mày còn chưa nhận ra thân phận của người ta không hề đơn giản đến cái mức mà ngay cả ông mày đây cũng chọc không nổi hay sao?