Cậu ta gần như khiến Hoàng Quốc Ấn sợ hãi chỉ bằng một câu.
Đùa cái gì vậy chứ, Lưu Huệ không lộn xộn, Thủ trưởng phải để lại mặt mũi… Quyền thế của đối phương đúng là khó có thể tưởng tượng được.
Trước mặt Lưu Huệ mình còn phải ngoan ngoãn như một đứa cháu, làm sao dám khiêu khích một người mà ngay cả Lưu Huệ còn không dám chứ?
Hoàng Quốc Ấn nhanh chóng nói: “Cậu Lưu, cậu… Chắc chắn cậu đang nói đùa với tôi đúng không, tôi… Gần đây tôi không có khiêu khích ai cả.”
“À đúng rồi, người mà cậu đang nói đến là ai vậy?”
Lưu Huệ nói: “Còn có thể là ai chứ, đương nhiên chỉ có thể là Thần Soái rồi. Người ta không phải trực tiếp bị ông khiêu khích đầu, mà là cấp dưới của ông khiêu khích, nhưng nếu thật sự đắc tội, thì ông cũng bị tính là đắc tội.”
Thần Soái!
Bộ não của Hoàng Quốc Ấn như muốn nổ tung, bắt đầu ù ù.
Cấp dưới của ông, lại dám khiêu khích Thần Soái sao.
Thắng quái nào không có mắt nhìn vậy? Chán sống rồi sao.
Có chút chết thì cũng đừng làm liên lụy đến ông đây chứ. Ngay lúc này, tâm trạng của Hoàng Quốc Ấn lập tức suy sụp.
Giọng nói của Hoàng Quốc Ấn trở nên run rẩy, thậm chí như đang khóc.
“Cậu Lưu, làm ơn cho tôi biết rất cuộc ai đã khiêu khích Thần Soái. Tôi… Tôi nhất định sẽ xử lý người đó, đòi lại công bằng cho Thần Soái.”
Lưu Huệ nói: “Cấp dưới của ông có một người tên Lưu Tiến Uy đúng không, chính là ông ta đấy.”
“Tôi khuyên ông tốt nhất là nên xử lý chuyện này một cách hoàn hảo nhất có thể. Nếu người đó thật sự đắc tội rồi thì đừng nói đến tôi, có lẽ ngay cả Thủ trưởng cũng không nói nổi hộ ông đâu.”
Hoàng Quốc Ấn vội vàng gật đầu: “Cậu Lưu hãy yên tâm, cậu Lưu hãy yên tâm, tôi… Tôi nhất định sẽ xử lý chuyện này thật tốt, nhất định, nhất định”
Sau khi cúp điện thoại, Hoàng Quốc Ấn đã uống hết ba bốn ly nước trong một hơi, nhịp tim của ông ấy mới ổn định hơn một chút.
Lòng bàn tay đổ mồ hôi, đầu óc ong ong, vội vàng bấm điện thoại cho Lưu Tiến Uy.
Khi điện thoại gọi tới thì Lưu Tiến Uy vẫn đang đối mặt với Diệp Huyền Tần như cũ.
Điện thoại di động của ông ta đột nhiên vang lên.
Ông ta nhìn số điện thoại của người gọi, khuôn mặt ông ta bỗng trở nên nghiêm nghị.
Sao đột nhiên bên tỉnh thành lại gọi điện thoại cho mình, hơn nữa còn trực tiếp gọi cho mình nữa chứ.
Phải biết rằng bình thường ông ta không đủ tư cách để liên lạc trực tiếp với tỉnh thành.
Lần này tỉnh thành chủ động liên lạc với ông, chắc hẳn là có chuyện đó rất quan trọng.
Không biết tại sao, nhìn thấy cuộc gọi này, Lưu Tiến Uy bắt đầu hoảng sợ, luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Ông ta lên xe, đóng cửa và cửa sổ lại để tránh người ngoài nghe trộm, sau đó cẩn thận trả lời cuộc gọi.
“Alo, ông Hoàng, xin chào, tôi là Lưu Tiến Uy…” Không ngờ rằng vừa nghe điện thoại thì Hoàng Quốc Ấn đã hét vào mặt ông ta.
Lưu Tiến Uy sứng người ngay lập tức.
Dù thế nào chăng đi nữa, vừa nghe điện thoại đã bắt đầu là mắng, rốt cuộc là việc gì vậy chứ.
Lưu Tiến Uy thận trọng nói: “Ông Hoàng, tôi… tôi không biết mình đã làm sai việc gì, đã khiến ông phải tức giận đến như vậy.”
Tức giận sao?
Hoàng Quốc Ấn vẫn la mắng như cũ: “Ông đây không chỉ tức giận thôi đâu, mà còn muốn ra tay xử lý nữa đấy!”
“Lưu Tiến Uy, đầu óc của anh chỉ dùng để trang trí thôi sao? Nếu anh muốn chết thì đừng có kéo theo ông đây có được không hả!”
Lưu Tiến Uy càng thêm bối rối: “Ông Hoàng, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Tôi đã làm sai chuyện gì chứ.”
Hoàng Quốc Ấn: “Anh làm sai chỗ nào, tôi hỏi anh, anh không chỉ bao vây một người mà còn thậm chí còn kết tội người đó.”
Lưu Tiến Uy tranh luận: “Đối phương cản trở công vụ và thậm chí còn lấy thân phận võ sĩ để ra tay với những người bình thường. Không lẽ không nên kết tội cậu ta sao?”
Kết tội cái đầu ông ta ấy.
Hoàng Quốc Ấn mắng: “Cản trở công vụ cái gì cơ chứ, người ta chính là công vụ đấy.”
“Bây giờ anh nghe thật kỹ cho tôi, người mà anh đang làm khó dễ chính là Thần Soái, đường đường Thân Soái uy phong lẫm liệt đấy!”
“Anh đi khiêu khích Thần Soái, sao không trực tiếp đi báo cáo với Diêm Vương đi hả.”
Oong!
Đầu Lưu Tiến Uy như muốn nổ tung, đầu óc của ông ta trở nên trống rỗng.
Ngay cả cơ thể cũng vô thức giật nảy lên.
Kết quả là vừa nhảy lên thì đâu ông ta đập vào nóc ô tô và dội ngược trở lại.
Tuy nhiên, ông ta không còn có hơi sức nào mà quan tâm đến sự đau đớn trên đỉnh đầu của mình nữa, mà trong đầu chỉ có hai chữ “Thân Soái” mà thôi.
Người đàn ông đó, chính là Thần Soái!