Danh tính, đủ để chứng minh thân phận của Diệp Huyền Tần không giống người bình thường.
Diệp Huyền Tần nói: "Hoa Văn Thịnh và Hoa Thiên Thành đưa đến tòa án quân sự để xét xử!"
Theo lời nói của Diệp Huyền Tần, Hoa Văn Thịnh biết được một tin tức.
Diệp Huyền Tần muốn gửi họ đến tòa án quân sự, điều này đủ để chứng minh Diệp Huyền Tần là người của quân đội.
Trong quân đội, có danh tính, thực lực lại còn mạnh như vậy, tay không bắt đạn...
Trong đầu anh ta chợt lóe lên cái tên "Thần Soái"! Hoa Văn Thịnh bị dọa cho hôn mê bất tỉnh.
Diệp Huyền Tần đi về phía Tống Thanh Nhàn và Hàn Tây Thi. "Hai người...
Tống Thanh Nhàn và Hàn Tây Thi vẫn còn chìm trong khiếp sợ, chưa thể thoát ra. Họ nhất thời vẫn không thể chấp nhận một màn này.
Mãi cho đến khi Diệp Huyền Tần xuất hiện trước tầm mắt của hai người, họ mới sực tỉnh.
Thanh âm hai người run rẩy nói: “Anh... Anh là ai... Tại sao lại muốn giúp chúng tôi?"
Diệp Huyền Tần nói: "Xin lỗi, tôi không thể cho hai người biết, đây là một bí mật." "Tôi có một yêu cầu quả đáng với hai cô."
Nói đi.
Tống Thanh Nhàn và Hàn Tây Thi tha thiết nhìn Diệp Huyền Tần.
Họ đã rất mong ngóng Diệp Huyền Tần có thể bày tỏ tình cảm với bọn họ, cho dù là làm kẻ thứ ba, thứ tư hại người bọn họ đều bằng lòng.
Chẳng qua là hai người đều hiểu sai ý anh rồi.
Diệp Huyền Tần nói: "Hiện tại không có người phụ trách việc ở Chi nhánh tập đoàn, hai người có hứng thú với vị trí tổng giám đốc không?"
Đây là muốn hai người phụ trách chi nhánh này sao.
Hàn Tây Thi và Tống Thanh Nhàn đương nhiên đồng ý. Ban đầu, hy vọng lớn nhất của họ là Diệp Huyền Tần có thể giành lại được đơn hàng từ tập đoàn Đạo Vương.
Hiện tại, Diệp Huyền Tần lại nói muốn giao chi nhánh tập đoàn Đạo Vương này cho họ.
Chọ họ một sự ngạc nhiên lớn!
Sau khi hai người đồng ý, Diệp Huyền Tần nói: "Tôi có một số việc cần phải xử lý, hai người trở về chuẩn bị tốt rồi đi nhận chức đi." "Được rồi!”
Diệp Huyền Tần rời đi, dẫn đám người Sát Lang đang đứng chờ, đi lên tầng cao nhất của tập đoàn.
Để lại một phòng hỗn độn và những người đang sợ hãi ở lại.
Trên đỉnh của tòa nhà, nắng dịu, gió nhẹ khẽ thổi.
Diệp Huyền Tần đứng trên đỉnh tòa nhà, chìm đắm trong ánh nắng gió xuân, lười biếng nói: "Ra đây đi.
Trong hồ ở đỉnh tòa nhà, một bóng người xuất hiện. Là Quyền Vương Độc Cô Cầu Bại.
Thực ra, Diệp Huyền Tần đã báo trước cho Quyền
Vương đến đây để gặp anh V. Hơn nữa, lúc trước ở dưới lầu thể hiện năng lực của bản thân, đó là có ý cho Quyền Vương nhìn thấy.
Mục đích là để chinh phục Quyền Vương.
Diệp Huyền Tần hít một hơi, nói: "Bây giờ, anh có thể nói cho tôi biết tại sao anh không để tôi xử lý Hoa Thiên Thành rồi chứ?"
Quyền Vương không trả lời, mà nhìn ngược lại anh bằng ánh mắt thăm dò, hỏi: "Rốt cuộc anh là ai?"
Dưới tòa nhà, Tống Thanh Nhàn và Hàn Tây Thi rời đi, im lặng không nói gì.
Mất đi Diệp Huyền Tần, trong lòng hai người cũng không quá nhiều hối tiếc.
Thực sự Diệp Huyền Tần quá mức ưu tú, thực lực mạnh mẽ, y thuật tuyệt đỉnh, giàu có, lại còn có danh hào.
Anh tựa như ngôi sao ở trên cao, Tống Thanh Nhàn và Hàn Tây Thi giống như ếch ngồi đáy giếng, bọn họ không xứng với Diệp Huyền Tần.
Người như thế nên được đặt trong tim, trân trọng suốt
Đôi lúc cô đơn, đem đoạn ký ức này tự ôn lại kỷ niệm. Cả hai đã quyết định sẽ độc thân suốt đời vì Diệp Huyền Tần. Họ từng nhìn thấy một người ưu tú như Diệp Huyền Tần, làm sao có thể để người thường khác vào mắt.
Từng thấy biển rộng sao có thể chú ý đến giọt nước nhỏ, thấy máy ngũ sắc ở Vụ Sơn rồi, màu của những đám mây khác có là gì.
Hai người trở về nhà, nhìn thấy hai người khách không mời mà đến.
Tống Thanh Nhàn nhìn thoáng qua đã nhận ra hai vị khách này, đó là cô hàng xóm và con trai bà ta, Trịnh Khải Hoàn.
Tống Thanh Nhàn cảm thấy rất kỳ quái, tại sao hai người này đột nhiên đến đây? Quan hệ giữa hai nhà không hòa thuận cho lắm. Trước đây, các bà ta muốn giới thiệu con trai bà ta là
Trịnh Khải Hoàn cho cô ta, nhưng Tống Thanh Nhàn đã để ý người khác nên đã cự tuyệt.