Diệp Huyền Tần vẫn bình tĩnh, thậm chí ánh mắt còn toát ra vẻ khinh thường. “Đừng mà!”
Tống Thanh Nhàn và Hàn Tây Thi quá sợ hãi, và vội vã quát Hoa Văn Thịnh dừng lại.
Cấp dưới của Diệp Huyền Tần thực sự rất mạnh mẽ, có thể tay không bắt đạn, nhưng dù mạnh như thế nào cũng chỉ có hai tay, cùng lúc có thể bắt được hai viên đạn, làm sao có thể bắt được ba viên hay nhiều hơn.
Nếu Hoa Văn Thịnh nổ súng, Diệp Huyền Tần nhất định sẽ gặp chuyện không may.
Hiện tại Hoa Văn Thịnh làm sao có thể nghe lời hai người các cô chứ? Bây giờ anh ta không có đường nào nào để lui nữa rồi, đường sống duy nhất là giết chết người này!
Lấy tính mạng của Diệp Huyền Tần, giành lại đường sống của bản thân.
Bang! Bang!
Tiếng súng vang lên khắp nơi, đinh tai nhức óc, vang vọng trong hành lang.
Có người nhát gan không chịu nổi sợ cảnh máu me bắn tung tóe khắp tới, đau khổ nhắm mắt lại.
Tổng Thanh Nhàn và Hàn Tây Thi cũng vô thức che mắt lại, vào lúc tiếng súng vang lên, một vài bóng người ở cửa lóe lên rồi biến mất, lao đến phía trước Diệp Huyền Tân.
Sau khi bắn, khắp nơi đều một mảng yên tĩnh.
Mọi người từ từ mở mắt ra.
Tống Thanh Nhàn và Hàn Tây Thi cũng cẩn thận buông bỏ phòng vệ, trong lòng của họ king hoàng: Cảnh tiếp theo, họ không biết có thể đứng lên được không.
Sau khi mở mắt, tất cả mọi người đều sợ ngây người, trợn tròn mắt. Diệp Huyền Tần và cấp dưới của mình vẫn đứng tại chỗ mà không có bất kỳ chấn thương nào, và thậm chí vị trí của họ cũng không hề dịch chuyển.
Lần này, trong tay cấp dưới của Diệp Huyền Tần không có viên đạn nào cả. Vừa rồi anh ta không dùng tay bắt đạn. Hoa Văn Thịnh đã bắn bao nhiêu viên đạn vậy?
Mọi người phát hiện trong phòng lúc này có thêm vài bóng người, những người này trong tay đều giữ một viên đạn.
Viên đạn bị bóp méo vẫn đang tỏa ra khỏi nóng, bị bọn họ nằm trong tay giống như kẹp điếu thuốc vậy.
Âm!
Não bộ mọi người bị đả kích nặng nề.
Trong thế giới quan của họ trước đây, những người có thể bắt đạn bằng tay không chỉ xuất hiện trong các bộ phim khoa học viễn tưởng của Hollywood, chẳng hạn như siêu nhân, người sói hay biệt đội cảm tử.
Nhưng giờ đây, họ đang ở trong thế giới thực. Lại người có thể bắt đạn bằng tay không và thậm chí còn bắn ra cùng một lúc.
Những người này rốt cuộc là ai và tại sao họ đến nơi
Lạch cạch...
Đó là tiếng đạn rơi xuống đất.
Mấy người bước đến trước mặt Diệp Huyền Tần, cung kính quỳ một gối xuống “Anh." "Cậu chủ" "Quân chủ" "Thuộc hạ đến cứu viện muộn, xin hãy thứ tội."
Những người này không phải ai khác mà là Sát Lang, Chiến Thần Côn Luân, Diệp Bất Chí và lão trưởng thôn.
Diệp Huyền Tần nhẹ gật đầu: "Đứng dậy đi, không trách mọi người."
Mấy người bọn họ lúc này mới đứng dậy.
Trái tim mọi người ở đây lại một lần nữa bị chấn động mạnh.
Đám cường giả này, cũng là cấp dưới của Diệp Huyền Tân.
Cấp dưới của anh mạnh như thế. Thân là ông chủ của bọn họ, thực lực của anh rốt cuộc mạnh đến cỡ nào!
Rốt cuộc anh là ai!
Không, nên hỏi anh là người hay thần
Hoa Thiên Thành đã sớm gục xuống, sợ muốn tè ra quần, không ngừng quỳ lạy về phía Diệp Huyền Tần: "Tôi sai rồi, tôi biết sai rồi, anh Diệp, tôi... tôi có mắt như mù này. mạo phạm đến anh. Tôi đã mạo phạm đến anh, xin hãy tha thứ cho tôi... "Cô Tống, xin hãy cho tôi một cơ hội nữa. Tôi sẵn sàng lấy công chuộc tội, tôi có thể chữa lành đôi chân của con gái cô... "Tôi không muốn chết. Tôi không muốn chết."
Hoa Văn Thịnh lý trí hơn một chút, biết mình có tội, cho dù có dập đầu tạ tội thì đối phương cũng sẽ không tha cho anh ta.
Anh ta xoay người chạy trốn.
Nhưng Diệp Huyền Tần cho anh ta chạy mới lạ.
Diệp Huyền Tần liếc mắt ra hiệu cho Sát Lang, Sát Lang lập tức biến thành một tia sáng, dịch chuyển đến trước mặt Hoa Văn Thịnh, một cước đá anh ta xuống đất. "Nếu để con kiến nhỏ như anh chuồn mất dưới mắt tôi, tôi làm sao xứng với cấp trên của tôi.”
Cú đá này không hề nhẹ, một cước làm cho Hoa Văn
Thịnh hộc máu.
Hoa Văn Thịnh nôn ra máu,nơm nớp lo sợ ngẩng đầu nhìn Diệp Huyền Tần: "Anh là ai?"
Diệp Huyền Tần cười tủm tỉm: "Anh không đủ tư cách để biết danh tính của tôi."