Chương 991:
“Ông chủ Lâm, ông chủ Tống bây giờ chúng ta nên làm gì? Ngay cả trang viên cũng bị cướp rồi, lẽ nào chúng ta vẫn phải trơ mắt ra nhìn đối phương cướp luôn sản nghiệp của chúng ta sao?”
Tôn Húc đỏ mắt hỏi Lâm Thiên Trạch và Tống Thanh Sơn.
Lúc nãy ông ta đã muốn rời đi, trở về trấn giữ gia tộc, nhưng chỉ mới đợi thêm nửa tiếng thôi mà ngay cả căn cơ của gia tộc cũng mất luôn rồi.
Sắc mặt của Lâm Thiên Trạch và Tống Thanh Sơn cực kỳ khó coi.
“Ông rống cái gì chứ?”
Lâm Thiên Trạch cả giận nói: “Tiết vương tử mời chúng ta đến tham gia tiệc chúc mừng, nhất định sẽ không có vấn đề gì. Bây giờ Tiết vương tử còn chưa tới, ông nói cho tôi nghe thử xem nếu chúng ta bỏ đi, Tiết vương tử không nhìn thấy chúng ta sẽ thế nào?”
Tống Thanh Sơn cũng nói: “Nếu Tiết vương tử không thấy chúng ta, sợ là tất cả gia tộc của những người có mặt ở đây đều sẽ bị tiêu diệt!”
“Há!”
Không ít người run sợ nhưng bọn họ cũng biết Tống Thanh Sơn đang nói sự thật.
Với thân phận của Tiết Bá Nguyên đi tới đâu cũng đều muốn mọi người chú ý.
Ông ta đã tự hạ thấp thân phận mời đám nhà giàu Yến Đô đến tham dự tiệc chúc mừng, kết quả ông ta tới rồi nhưng không có ai đến, thế có khác nào vả mặt ông ta?
Nên bây giờ bọn họ vẫn không thể bỏ đi.
Tôn Húc cảm thấy càng lúc càng bất an, nhưng lời của Lâm Thiên Trạch và Tống Thanh Sơn cũng khiến ông ta cực kỳ sợ hãi Tiết Nguyên Bá.
Bây giờ bọn họ thật sự đã nếm được cảm giác cưỡi hổ khó xuống.
“Đợi thêm nửa tiếng nữa, nếu Tiết vương tử vẫn không tới, chúng ta nhất định phải rời đi!”
Tôn Húc cắn răng nói.
“Được, vậy thì đợi thêm nửa tiếng nữa!” Lâm Thiên Trạch và Tống Thanh Sơn đều đồng thanh nói.
Bọn họ cũng hiểu bây giờ là lúc không thể hành động theo cảm tính, nếu thêm nửa tiếng nữa thì bọn họ đã đợi ròng rã hai tiếng rồi.
Nếu Tiết Nguyên Bá vẫn chưa xuất hiện, dù sau khi bọn họ rời đi Tiết Nguyên Bá có tới chắc cũng không trách bọn họ đâu nhỉ?
Chớp mắt lại qua nửa tiếng, nhưng bọn họ vẫn không đợi được Tiết Nguyên Bá mà đợi được tin tức dữ hơn.
“Chủ gia tộc, xảy ra chuyện lớn rồi. Tập đoàn Tôn Thị đã bị niêm phong, giám đốc tài chính cũng bị dẫn đi, hơn nữa tỏ ý nói công ty làm sổ sách giả”.
“Không chỉ như vậy, còn có Truyền thông Tôn Thị cũng bị niêm phong điều tra, vụ xâm phạm bản quyền bị vạch trần”.
“Và cả tổng giám đốc của Giải trí Tôn Thị cũng bị bắt đi luôn bởi vì bị phanh phui vụ giao dịch tình tiền, Giải trí Tôn Thị đang bị niêm phong điều tra!”
…
Thuộc hạ nhà họ Tôn liên tiếp báo đến mấy tin dữ.
Chỉ là gã ta vẫn chưa kịp nói hết tin dữ mà nhà họ Tôn đang gặp phải thì Tôn Húc đã lảo đảo ngồi phịch xuống đất, vẻ mặt ngập tràn hoảng sợ: “Là cậu ta, nhất định là cậu ta!”
Lúc này trong đầu Tôn Húc bỗng xuất hiện bóng dáng Dương Thanh, ngoài Dương Thanh ra ông ta thật sự không nghĩ ra ai khác có thể làm được những việc này.
Mà sau khi Lâm Thiên Trạch và Tống Thanh Sơn nghe được cảnh ngộ của nhà họ Tôn thì hít sâu một hơi. Nhà họ Tôn sắp bị tiêu diệt tận gốc luôn rồi.
Đồng thời trong đầu bọn họ cũng xuất hiện dự cảm không may.
Mỗi lần thuộc hạ nhà họ Tôn báo tin dữ xong nhà họ Lâm và nhà họ Tống đều sẽ nhận được tin dữ giống vậy, nên bọn họ rất sợ giây tiếp theo thuộc hạ của bọn họ sẽ chạy tới báo tin.
Chỉ là trên đời, càng sợ cái gì thì cái ấy sẽ tới ngay.
“Chủ gia tộc, không hay rồi, nhà họ Lâm xảy ra chuyện lớn rồi!”
Hoàn cảnh của nhà họ Lâm và nhà họ Tống về cơ bản cũng giống như nhà họ Tôn, các sản nghiệp của bọn họ đều bị phong tỏa, kiểm tra. Đủ mọi tội danh từ trốn thuế, lậu thuế và các hoạt động mờ ám đều bị phanh phui.
Chỉ trong hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi, ba gia tộc họ Tôn, Lâm, Tống đã hoàn toàn đi vào dĩ vãng.