Chiến Thần Ở Rể

Chiến Thần Ở Rể - Chương 986: 986: Thằng Ngốc Cứu Bố




Tôn Húc nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng lắc đầu: “Nào có, sao tôi lại dám nghi ngờ Tiết vương tử chứ?”

 

“Nếu ông ấy còn chưa tới, chắc chắn là có việc gì đó trì hoãn, chúng ta cứ tiếp tục chờ là được”.

 

Tôn Húc cười gượng, vội vàng uống rượu nhằm che giấu tâm trạng của mình.

 

Nhưng trong lòng lại thầm mắng con cáo già Tống Thanh Sơn, nếu để Tiết Nguyên Bá biết được mình không tin tưởng ông ta, thì nhà họ Tôn cách ngày bị diệt không còn xa nữa.

 

“Chủ gia tộc, không hay rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!”

 

Đột nhiên thuộc hạ lúc nãy của Tôn Húc lại chạy trở vào, lần này vẻ ngạc nhiên trên mặt được thay bằng sự sợ hãi: “Trang viên của nhà họ Tôn đã bị người nhà họ Diệp đoạt rồi. Anh em nhà họ Tôn thương vong nặng nề!”

 

“Cậu nói gì? Trang viên nhà họ Tôn bị người khác cướp đi?”

 

Tôn Húc lập tức đứng bật lên, nắm cổ áo của tên thuộc hạ kia, giận dữ hét lên: “Cậu có biết hậu quả của việc lừa gạt tôi là gì không?”

 

Lúc này Tôn Húc tức giận đùng đùng, đồng thời cũng rất hoảng sợ.

 

Đối với danh môn vọng tộc, trang viên gia tộc là căn cơ của bọn họ. Tuy không đáng bao nhiêu so với các sản nghiệp khổng lồ, nhưng cũng là biểu tượng của các gia tộc hàng đầu.

 

Ở Yến Đô, chỉ có những giàu kiểu tám gia tộc đứng đầu Yến Đô mới có được trang viên riêng.

 

Bây giờ trang viên của nhà họ Tôn bị lấy mất, điều này chẳng phải chứng tỏ nhà họ Tôn sắp rớt khỏi hàng ngũ tám gia tộc đứng đầu Yến Đô sao?

 

“Chủ gia tộc, những gì tôi nói đều là sự thật, nếu ông không tin có thể gọi điện cho quản gia Mộ sẽ biết ngay!”, gã thuộc hạ vội vàng nói.

 

“Chủ gia tộc, trang viên của nhà họ Lâm đã bị người nhà họ Hoàng đoạt mất rồi. Người nhà họ Tôn thương vong vô số!”

 

Thuộc hạ nhà họ Tôn vừa dứt lời thì thuộc hạ nhà họ Lâm lại chạy vào, vẻ mặt cũng vô cùng sợ hãi.

 

 

 

Tay của Lâm Thiên Trạch bỗng run lên, cái ly đế cao đang cầm trong tay rơi thẳng xuống đất “choang” một tiếng vỡ tan tành, rượu vang bắn tung tóe lên chân ông ta.

 

“Chủ gia tộc, trang viên nhà họ Tống đã bị gia tộc Vũ Văn cướp đi rồi!”

 

Thuộc hạ của nhà họ Lâm vừa nói xong, thì thuộc hạ của nhà họ Tống cũng tới báo cáo.

 

Thoáng chốc trong phòng tiệc rộng lớn yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng kim rơi. Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía ông chủ của ba gia tộc lớn đang ngồi trên bàn ăn trước mặt.

 

“Ông chủ Lâm, ông chủ Tống bây giờ chúng ta nên làm gì? Ngay cả trang viên cũng bị cướp rồi, lẽ nào chúng ta vẫn phải trơ mắt ra nhìn đối phương cướp luôn sản nghiệp của chúng ta sao?”

 

Tôn Húc đỏ mắt hỏi Lâm Thiên Trạch và Tống Thanh Sơn.

 

Lúc nãy ông ta đã muốn rời đi, trở về trấn giữ gia tộc, nhưng chỉ mới đợi thêm nửa tiếng thôi mà ngay cả căn cơ của gia tộc cũng mất luôn rồi.

 

Sắc mặt của Lâm Thiên Trạch và Tống Thanh Sơn cực kỳ khó coi.

 

“Ông rống cái gì chứ?”

 

Lâm Thiên Trạch cả giận nói: “Tiết vương tử mời chúng ta đến tham gia tiệc chúc mừng, nhất định sẽ không có vấn đề gì. Bây giờ Tiết vương tử còn chưa tới, ông nói cho tôi nghe thử xem nếu chúng ta bỏ đi, Tiết vương tử không nhìn thấy chúng ta sẽ thế nào?”

 

Tống Thanh Sơn cũng nói: “Nếu Tiết vương tử không thấy chúng ta, sợ là tất cả gia tộc của những người có mặt ở đây đều sẽ bị tiêu diệt!”

 

“Há!”

 

Không ít người run sợ nhưng bọn họ cũng biết Tống Thanh Sơn đang nói sự thật.

 

Với thân phận của Tiết Bá Nguyên đi tới đâu cũng đều muốn mọi người chú ý.

 

Ông ta đã tự hạ thấp thân phận mời đám nhà giàu Yến Đô đến tham dự tiệc chúc mừng, kết quả ông ta tới rồi nhưng không có ai đến, thế có khác nào vả mặt ông ta?

 

Nên bây giờ bọn họ vẫn không thể bỏ đi.

 

Thuộc hạ của nhà họ Lâm vừa nói xong, thì thuộc hạ của nhà họ Tống cũng tới báo cáo.

 

Thoáng chốc trong phòng tiệc rộng lớn yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng kim rơi. Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía ông chủ của ba gia tộc lớn đang ngồi trên bàn ăn trước mặt.