Quan Chính Sơn cũng nói: “Đúng vậy, chúng tôi không trách cậu đâu. Mấy ngày nay chúng ta vẫn không ngừng tìm kiếm tung tích người nhà họ Tiết ở Yến Đô. Lần này bọn họ đánh trả, chúng ta phải nghĩ cách đối phó, nếu không lần sau rất có thể sẽ chết người!”
Dương Thanh vô cùng tức giận. Nhà họ Tiết là một trong năm Vương tộc, vậy mà làm việc không hề có giới hạn. Lúc trước lợi dụng Lê Triết bắt cóc Tần Thanh Tâm để hãm hại Dương Thanh.
Lần này lại ra tay với chủ các gia tộc thân thiết với anh.
“Hai ông tạm dừng việc tìm kiếm người nhà họ Tiết trước đi!”
Dương Thanh im lặng một lúc rồi nói.
Không phải anh sợ nhà họ Tiết, mà là bọn họ rất quá đáng. Lần này anh sơ ý khiến các gia tộc này gặp phải phiền phức lớn.
May mà nhà họ Tiết không dám hoàn toàn đối đầu, chỉ phái cao thủ tới ám sát chủ các gia tộc, cũng không đuổi cùng giết tận.
Nhưng như vậy cũng gây ra cho Dương Thanh áp lực không nhỏ.
Hàn Khiếu Thiên và Quan Chính Sơn đều giật nảy mình. Dương Thanh muốn thỏa hiệp sao?
“Cậu Thanh, tôi nghĩ chúng ta vẫn nên tiếp tục tìm kiếm người nhà họ Tiết!”
Hàn Khiếu Thiên trầm giọng nói: “Nhà họ Tiết vừa mới cảnh cáo, nếu chúng ta lùi bước bọn họ sẽ càng thêm phách lối”.
Quan Chính Sơn cũng vội vàng lên tiếng: “Tôi đồng ý với ông chủ Hàn, bây giờ không phải lúc để tỏ ra yếu thế!”
Hai người họ rất tôn kính Dương Thanh, cũng biết rõ thực lực của anh. Dù đối thủ là Vương tộc nhà họ Tiết bọn họ cũng không e ngại.
Trong tình huống này mà hai người họ vẫn muốn tiếp tục đối đầu với nhà họ Tiết khiến Dương Thanh rất cảm động. Nhưng nhà họ Tiết không phải tám gia tộc đứng đầu Yến Đô, có sức uy hiếp rất lớn với hai nhà Quan, Hàn vừa mới đặt chân vào Yến Đô.
“Hai ông yên tâm. Mục đích của nhà họ Tiết chỉ là để người nhà họ Tiết rời khỏi Yến Đô thôi”.
Dương Thanh trầm giọng nói: “Nếu chúng ta tiếp tục tìm kiếm, đối phương sẽ chó cùng rứt giậu. Tôi không sợ nhà họ Tiết, nhưng các ông thì khác”.
“Nhà họ Tiết muốn giết các ông dễ như trở bàn tay”.
Nghe Dương Thanh nói vậy, hai người đều vô cùng cảm động.
“Nhưng mà…”
Hai người định thuyết phục tiếp lại bị Dương Thanh ngăn lại: “Được rồi, hai ông mau tới bệnh viện xem Hàn Diệp và Quan Tuyết Tùng thế nào rồi đi!”
Lần này có khá nhiều người gặp chuyện, Dương Thanh cũng định tới bệnh viện xem thử.
Nhưng bọn họ vừa mới ra khỏi tập đoàn Nhạn Thanh, mười mấy chiếc Audi màu đen đồng loạt lao tới, mỗi chiếc đều có bốn năm người đàn ông lực lưỡng bước xuống.
Đám người Dương Thanh bị bao vây ở giữa.
Bỗng nhiên xuất hiện nhiều người như vậy, Hàn Khiếu Thiên và Quan Chính Sơn đều hoảng loạn.
“Các người là ai? Sao dám đến tập đoàn Nhạn Thanh gây chuyện? Muốn chết hả?”
Hàn Khiếu Thiên bước lên một bước, tức giận hỏi.
Một người trẻ tuổi bước ra từ đám người, cười híp mắt nói: “Hỏi Lâm Tùng này muốn chết hả? Ông to gan phết đấy!”
Nhà họ Lâm?
Hàn Khiếu Thiên không khỏi giật mình.
Ở Yến Đô dám tự xưng là người nhà họ Lâm chỉ có thể là nhà họ Lâm nằm trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô.
Sau khi đoán được thân phận của đối phương, Hàn Khiếu Thiên và Quan Chính Sơn đều căng thẳng, nhất là Hàn Khiếu Thiên thấy rất áy náy.
Ông cụ vừa giận dữ chất vấn người nhà họ Lâm có muốn chết không, chuốc thù oán cho Dương Thanh.
Trong mắt Hàn Khiếu Thiên và Quan Chính Sơn, tuy Dương Thanh rất mạnh nhưng tám gia tộc đứng đầu Yến Đô cũng mạnh không kém, gia tộc bọn họ mới đặt chân tới Yến Đô không thể sánh được.
Trông thấy Dương Thanh, trong mắt Lâm Tùng tràn ngập ý muốn giết người, nghiến răng nghiến lợi nói: “Diệt nhà họ Lâm? Mày khoác lác vừa thôi!”
Lần trước nhà họ Lâm dẫn người tới nhà họ Diệp ép Diệp Mạn gả vào nhà mình, Lâm Tùng suýt bị Dương Thanh lấy mạng, sau đó bị Mã Siêu đánh ngất xỉu.