Chiến Thần Ở Rể

Chiến Thần Ở Rể - Chương 899: 899: Công Sức Bị Hủy




Chương 901:

 

“Sao cậu Thanh lại ở đây?”

 

Tôn Húc cúi đầu khom lưng dò hỏi, thái độ cực kỳ cung kính,

 

Sắc mặt của Hồng Hưng đã quy thuận nhà họ Tôn rất khó coi, đồng thời trong lòng dấy lên nỗi khiếp sợ.

 

Sau khi nhà họ Thái bị diệt đã có tin đồn một gia tộc tỉnh lẻ như nhà họ Trần có thể thay thế nhà họ Thái vì có ông lớn chống lưng.

 

Bây giờ đến cả chủ nhà họ Tôn trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô cũng phải cung kính với Dương Thanh. Trước đó ông ta tới nhà họ Trần khuyên hàng đã thấy Dương Thanh ở đó, còn ngồi cao hơn Trần Hưng Hải.

 

Tất cả đều chứng minh, Dương Thanh chính là ông lớn thần bí sau lưng nhà họ Trần.

 

Nghĩ vậy, Hồng Hưng chỉ thấy toàn thân xụi lơ, sợ chết khiếp.

 

Không chỉ mình ông ta, liên minh năm gia tộc do Lê Triết cầm đầu cũng sợ ngây người.

 

Trong mắt bọn họ, tám gia tộc đứng đầu Yến Đô là mạnh nhất, vậy mà giờ đây chủ của một nhà trong số đó lại cúi đầu trước Dương Thanh, có vẻ rất e sợ.

 

Dương Thanh nhìn Tôn Húc, cười lạnh nói: “Khí thế của ông chủ Tôn lớn thật đấy, dẫn nhiều người tới để tiêu diệt nhà họ Trần à?”

 

Tôn Húc bị dọa run bần bật, cuống quít lắc đầu: “Nếu tôi biết nhà họ Trần quen biết cậu Thanh từ trước, cho tôi trăm lá gan cũng không dám dẫn người tới đây!”

 

Dứt lời, ông ta quay lại quát tháo đám cao thủ mình dẫn tới: “Còn ngây ra đấy làm gì? Mau cút đi!”

 

Lần trước ông ta dẫn người tới nhà họ Diệp đã bị Dương Thanh chiêu mộ một nhóm cao thủ hàng đầu.

 

Khó khăn lắm mới bồi dưỡng được những người này, ông ta sợ lại bị Dương Thanh đoạt mất.

 

Nhưng khi đám người định rời đi, Dương Thanh bỗng lên tiếng: “Đợi đã!”

 

Tôn Húc thấp thỏm hỏi: “Cậu Thanh muốn giữ bọn họ lại giải quyết phiền phức cho cậu sao?”

 

Dương Thanh cười híp mắt nói: “Ông đoán đúng rồi. Tôi muốn mượn dùng bọn họ một khoảng thời gian”.

 

Tôn Húc sắp khóc đến nơi: “Cậu Thanh, tôi thực sự biết sai rồi, xin cậu tha cho tôi đi!”

 

Dương Thanh cau mày hỏi: “Tôi chỉ muốn mượn vài người của ông cũng không được à?”

 

Mọi người thấy Tôn Húc ăn nói khép nép đều trố mắt nhìn.

 

Từ bao giờ chủ của tám gia tộc đứng đầu Yến Đô dễ bị bắt nạt như vậy?”

 

“Cậu Thanh cần mượn bao nhiêu người?”

 

Tôn Húc biết muốn toàn vẹn rời đi là điều không thể.

 

Dương Thanh liếc nhìn một cái, ước lượng Tôn Húc dẫn theo khoảng ba trăm người.

 

“Tôi cũng không làm khó ông, cho tôi mượn hai trăm người, dùng xong sẽ trả về cho ông”, Dương Thanh nói.

 

Tôn Húc cứ tưởng Dương Thanh sẽ cướp hết ba trăm người, nghe anh đòi hai trăm người mới thở phào một hơi.

 

“Được, cậu Thanh đã mở lời, tôi sẽ cho cậu mượn hai trăm người. Nhưng tôi muốn biết đến khoảng lúc nào cậu mới dùng hết số người này?”

 

Tôn Húc cắn răng đồng ý, không yên lòng lại dè dặt hỏi.

 

“Ông là chủ nhà họ Tôn trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô cơ mà, sao lại lằng nhằng thế? Mượn ông có hai trăm người thôi, không muốn thì từ chối, tôi cũng đâu làm khó ông”.

 

Dương Thanh bực bội nói.

 

Tôn Lúc vội vàng lắc đầu: “Cậu Thanh bớt giận. Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn xem thử số người này đã đủ dùng chưa thôi”.

 

“Không dám giấu diếm cậu, ba trăm người này là toàn bộ cao thủ nhà họ Tôn nắm giữ. Nếu còn cho cậu mượn tiếp, nhà họ Tôn sẽ sụp đổ”, Tôn Húc đau khổ nói.

 

“Được rồi, trông ông keo kiệt chưa kia. Chỉ mượn hai trăm người của ông chứ bao nhiêu? Mau dẫn đám còn lại xéo đi!”