Điểm quan trọng nhất là, bất kể lựa chọn bên nào cũng không thể nắm chắc thắng lợi 100%.
Hai bên đều buộc bọn họ lựa chọn, nhưng một khi chọn sai thì không còn tương lai.
Ngay lúc này, Trần Hưng Hải bước ra, nhìn về phía Tôn Húc, cười ha hả mà rằng: “Không biết ông chủ Tôn tới nhà chúng tôi có chuyện gì?”
Tôn Húc thoáng kinh ngạc, ông ta đã kéo theo bao nhiêu người tới nhà họ Trần, vậy mà sắc mặt Trần Hưng Hải hoàn toàn không hề sợ hãi, trái lại, lão ta còn mỉm cười, lộ vẻ thích thú.
“Trần Hưng Hải, chẳng phải vừa rồi ông ghê gớm lắm à? Lại còn dám nói, muốn nhà họ Trần quy thuận thì bảo ông chủ Tôn tự mình lăn tới đây nói chuyện. Hiện ông chủ Tôn đã tới rồi, ông có giỏi thì cứ ngạo mạn tiếp coi!”
Hồng Hưng đứng lên, thái độ cực kì phách lối.
Trần Hưng Hải nhíu mày, lúc trước Hồng Hưng tới khuyên hàng, Dương Thanh chỉ nói một câu, muốn nhà họ Trần quy thuận thì bảo Tôn Húc tự mình tới đây, nhưng gã Hồng Hưng này lại dám thêm mắm dặm muối.
Song Trần Hưng Hải hoàn toàn không hề lo lắng, cũng chẳng thèm giải thích, lão ta đưa mắt nhìn về phía Tôn Húc, bình thản nói: “Ông chủ Tôn, cậu Thanh nhờ tôi nhắn với cậu một câu, nếu nhà họ Tôn còn muốn tồn tại thì cậu nên dẫn người của mình cút ngay đi, bằng không, qua ngày hôm nay, nhà họ Tôn sẽ bị xóa sổ khỏi Yến Đô!”
Trần Hưng Hải vừa thốt ra những lời này, khắp nơi chợt lặng ngắt như tờ.
Sau vài giây chết sững, Hồng Hưng chợt phá lên cười: “Trần Hưng Hải, ông mạnh miệng thật đấy, dám nói chuyện với ông chủ Tôn như vậy, ông chán sống rồi chắc?”
Đám Lê Triết cũng đã sợ ngây cả ra, bọn họ cảm thấy Trần Hưng Hải ngày càng thần bí kì lạ.
Lê Triết rất thông minh, ngay lập tức tóm được trọng điểm trong câu nói của Trần Hưng Hải, cậu Thanh nhờ lão ta nhắn với Tôn Húc, cậu Thanh này là ai?
Chẳng lẽ, “cậu Thanh” đó chính là người đứng sau lưng nhà họ Trần?
“Nếu cậu Thanh mà ông nói đã siêu quần như vậy thì ông bảo cậu ta lăn ra đây, nhắc lại câu đó ngay trước mặt ông chủ Tôn xem nào”, Hồng Hưng trào phúng nói.
Ngay lúc này, Trần Hưng Hải bước ra, nhìn về phía Tôn Húc, cười ha hả mà rằng: “Không biết ông chủ Tôn tới nhà chúng tôi có chuyện gì?”
Tôn Húc thoáng kinh ngạc, ông ta đã kéo theo bao nhiêu người tới nhà họ Trần, vậy mà sắc mặt Trần Hưng Hải hoàn toàn không hề sợ hãi, trái lại, lão ta còn mỉm cười, lộ vẻ thích thú.
“Trần Hưng Hải, chẳng phải vừa rồi ông ghê gớm lắm à? Lại còn dám nói, muốn nhà họ Trần quy thuận thì bảo ông chủ Tôn tự mình lăn tới đây nói chuyện. Hiện ông chủ Tôn đã tới rồi, ông có giỏi thì cứ ngạo mạn tiếp coi!”
Hồng Hưng đứng lên, thái độ cực kì phách lối.
Trần Hưng Hải nhíu mày, lúc trước Hồng Hưng tới khuyên hàng, Dương Thanh chỉ nói một câu, muốn nhà họ Trần quy thuận thì bảo Tôn Húc tự mình tới đây, nhưng gã Hồng Hưng này lại dám thêm mắm dặm muối.
Song Trần Hưng Hải hoàn toàn không hề lo lắng, cũng chẳng thèm giải thích, lão ta đưa mắt nhìn về phía Tôn Húc, bình thản nói: “Ông chủ Tôn, cậu Thanh nhờ tôi nhắn với cậu một câu, nếu nhà họ Tôn còn muốn tồn tại thì cậu nên dẫn người của mình cút ngay đi, bằng không, qua ngày hôm nay, nhà họ Tôn sẽ bị xóa sổ khỏi Yến Đô!”
Trần Hưng Hải vừa thốt ra những lời này, khắp nơi chợt lặng ngắt như tờ.
Sau vài giây chết sững, Hồng Hưng chợt phá lên cười: “Trần Hưng Hải, ông mạnh miệng thật đấy, dám nói chuyện với ông chủ Tôn như vậy, ông chán sống rồi chắc?”
Đám Lê Triết cũng đã sợ ngây cả ra, bọn họ cảm thấy Trần Hưng Hải ngày càng thần bí kì lạ.
Lê Triết rất thông minh, ngay lập tức tóm được trọng điểm trong câu nói của Trần Hưng Hải, cậu Thanh nhờ lão ta nhắn với Tôn Húc, cậu Thanh này là ai?
Chẳng lẽ, “cậu Thanh” đó chính là người đứng sau lưng nhà họ Trần?
“Nếu cậu Thanh mà ông nói đã siêu quần như vậy thì ông bảo cậu ta lăn ra đây, nhắc lại câu đó ngay trước mặt ông chủ Tôn xem nào”, Hồng Hưng trào phúng nói.
“Bốp!”
Nào ngờ, Hồng Hưng vừa dứt lời đã bị Tôn Húc tát cho một cái thật mạnh.
Lúc này, bầu không khí bất chợt lặng ngắt không một tiếng động, lời của Tôn Húc vừa nói cứ vờn quanh bên tai mỗi người như thứ âm thanh của ma quỷ.
Tôn Húc tát Hồng Hưng một cái rồi vội vàng chạy tới trước mặt Dương Thanh.