Cùng lúc đó, đám người Trần Hưng Hải đã quay về phòng chiêu đãi khách quý của mình.
“Ông chủ Trần, không ngờ mới mấy tháng không gặp mà ông đã quyết đoán như thế, một lời không hợp là muốn ép lấy nửa sản nghiệp của năm gia tộc”.
Quan Chính Sơn vừa cười vừa nói.
Hàn Khiếu Thiên cũng nói: “Ông chủ Trần đúng là thay đổi quá lớn, rất có phong độ của người đứng đầu”.
Trần Hưng Hải bất đắc dĩ cười lắc đầu: “Các ông đừng chế nhạo tôi. Trước mặt cậu Thanh, tôi đâu dám xưng là người đứng đầu chứ? Nhờ có cậu ấy, nhà họ Trần mới được như bây giờ”.
Dương Thanh liếc nhìn Trần Hưng Hải và khen: “Ông chủ Trần khiêm tốn rồi! Nếu không phải ông lớn tuổi, tôi thật sự không nỡ để ông về hưu đâu”.
Trần Hưng Hải vội tỏ thái độ: “Chỉ cần cậu Thanh có việc cần tới tôi, xin cứ căn dặn!”
Dương Thanh mỉm cười lắc đầu: “Vẫn thôi đi, ông đã vất vả cả đời vì nhà họ Trần, cũng đến lúc an hưởng tuổi già rồi”.
“Ông chủ Trần thật lợi hại, tính chiếm nửa sản nghiệp của năm gia tộc mà không mất một người à?”, Hàn Khiếu Thiên nói.
Quan Chính Sơn cũng nói: “Tôi thấy ngoài nhà họ Lê có thể không thỏa hiệp, bốn gia tộc khác sẽ chấp nhận thôi”.
Bọn họ đều nói tới chuyện quan trọng này. Đây cũng là lý do Dương Thanh khen Trần Hưng Hải.
Lúc đầu, lão ta cho năm chủ gia tộc năm phút suy nghĩ, đã tạo áp lực rất lớn cho bọn họ.
Sau đó, lão ta lại cho bọn họ nửa giờ gọi người. Trông Trần Hưng Hải có vẻ không sợ hãi, thật sự có thực lực để đối phó với liên minh năm gia tộc cùng một lúc.
Nhưng trên thực tế, nếu Dương Thanh không ra mặt, đừng nói nhà họ Trần đối phó với cả năm gia tộc cùng một lúc, chỉ sợ không đối phó nổi với gia tộc yếu nhất trong đó.
Trần Hưng Hải đang tấn công vào mặt tâm lý. Một khi thành công, nhà họ Trần sẽ thật sự trở thành gia tộc quyền thế đứng đầu chỉ dưới tám gia tộc đứng đầu Yến Đô.
Quả nhiên trong liên minh năm gia tộc, ngoài Lê Triết, các chủ gia tộc khác đều không gọi người.
“Ông chủ Lê, xin lỗi!”
Đột nhiên có người nói.
Lê Triết nghe vậy thì lạnh mặt: “Ông có ý gì?”
Dương Thanh liếc nhìn Trần Hưng Hải và khen: “Ông chủ Trần khiêm tốn rồi! Nếu không phải ông lớn tuổi, tôi thật sự không nỡ để ông về hưu đâu”.
Trần Hưng Hải vội tỏ thái độ: “Chỉ cần cậu Thanh có việc cần tới tôi, xin cứ căn dặn!”
Dương Thanh mỉm cười lắc đầu: “Vẫn thôi đi, ông đã vất vả cả đời vì nhà họ Trần, cũng đến lúc an hưởng tuổi già rồi”.
“Ông chủ Trần thật lợi hại, tính chiếm nửa sản nghiệp của năm gia tộc mà không mất một người à?”, Hàn Khiếu Thiên nói.
Quan Chính Sơn cũng nói: “Tôi thấy ngoài nhà họ Lê có thể không thỏa hiệp, bốn gia tộc khác sẽ chấp nhận thôi”.
Bọn họ đều nói tới chuyện quan trọng này. Đây cũng là lý do Dương Thanh khen Trần Hưng Hải.
Lúc đầu, lão ta cho năm chủ gia tộc năm phút suy nghĩ, đã tạo áp lực rất lớn cho bọn họ.
Sau đó, lão ta lại cho bọn họ nửa giờ gọi người. Trông Trần Hưng Hải có vẻ không sợ hãi, thật sự có thực lực để đối phó với liên minh năm gia tộc cùng một lúc.
Nhưng trên thực tế, nếu Dương Thanh không ra mặt, đừng nói nhà họ Trần đối phó với cả năm gia tộc cùng một lúc, chỉ sợ không đối phó nổi với gia tộc yếu nhất trong đó.
Trần Hưng Hải đang tấn công vào mặt tâm lý. Một khi thành công, nhà họ Trần sẽ thật sự trở thành gia tộc quyền thế đứng đầu chỉ dưới tám gia tộc đứng đầu Yến Đô.
Quả nhiên trong liên minh năm gia tộc, ngoài Lê Triết, các chủ gia tộc khác đều không gọi người.
“Ông chủ Lê, xin lỗi!”
“Chúng tôi đã thương lượng xong, vẫn quyết định giao ra nửa sản nghiệp. Làm vậy, ít nhất có thể bảo vệ được gia tộc của chúng tôi”, người kia nói.
“Tôi cũng lựa chọn giao ra nửa sản nghiệp!”