Trong giây lát, lão già áo vải đột nhiên cảm giác lông tơ trên người đều dựng ngược.
Lão ta thậm chí không tiếc buông bỏ ý định giết chết Tiền Bưu, lập tức cố gắng thu lại sức lực, xoay người đánh ra một chưởng.
“Bốp!”
Nhưng ngay khi lão ta xoay người lại, chỉ thấy một người thanh niên khoảng 26, 27 tuổi với vẻ mặt đáng sợ đang vung nắm đấm tấn công về phía mình.
Nắm đấm của đối phương rơi thẳng vào lòng bàn tay của lão già áo vải.
“Rắc rắc rắc…”
Ngay sau đó, xương cốt trong người lão vang lên tiếng động giống như đậu rơi xuống đất, lại giống như sét đánh giữa trời quang.
Gần như cùng lúc đó, lão già áo vải bay thẳng ra ngoài giống như con diều bị đứt dây.
“Bịch!”
Một tiếng động lớn vang lên, lão già áo vải đập vào cửa phòng.
Mà trong nháy mắt khi lão già áo vải ngã xuống đất thì không còn sức sống nữa. Cánh tay lão ta vừa giơ ra đã bị đánh nát hoàn toàn.
“Cậu Thanh!”
Bởi vì Tiền Bưu vẫn mở mắt nên nhìn thấy rõ cảnh tượng lão già áo vải bị Dương Thanh đấm một phát bay ra ngoài. Ông ta vô cùng kích động.
Bởi vì Tiền Bưu quá kích động mà rơi cả nước mắt.
“Cậu Thanh, mau cứu người!”
Tiền Bưu không để ý tới vết thương của mình, vội vàng chỉ vào trong phòng VIP và nói.
Chẳng qua ông ta bị thương quá nặng, vừa rồi vốn đang cố chống đỡ, sau khi nói ra những lời này thì ngã luôn xuống đất.
“Ai đấy?”
Trong phòng VIP, Tiết Minh đang muốn ra tay với Tần Thanh Tâm và Tần Y, nhưng còn chưa chạm tới hai cô đã nhìn thấy một bóng người đầm đìa máu kèm theo cánh cửa của phòng VIP cùng bay vào. Gã lập tức nổi giận quát một tiếng.
Tần Thanh Tâm và Tần Y cũng kinh ngạc đến ngây người. Chỉ trong chớp mắt, một bóng người quen thuộc đã bước nhanh đến gần phòng VIP.
Khi vừa nhìn thấy Dương Thanh, Tần Thanh Tâm và Tần Y đều rơi nước mắt.
Vừa rồi, các cô trơ mắt nhìn Tiền Bưu âm thầm bảo vệ mình bị đánh, đã sợ tới choáng váng từ lâu.
Thậm chí, các cô quyết định sẽ cắn lưỡi tự sát.
Các cô còn tưởng hôm nay mình chết chắc rồi. Nhưng không ngờ đúng vào lúc này, Dương Thanh lại giống như chiến thần trên trời cao đạp mây bảy màu tìm đến chỗ bọn họ.
Lúc này, Tiết Minh cũng phát hiện ra bóng người đụng cửa bay vào phòng chính là vệ sĩ của mình. Cuối cùng gã cũng có cảm giác hoảng sợ.
Ngay cả vệ sĩ bên cạnh gã còn không chịu nổi một đòn, giờ sống chết không rõ nữa là gã?
Nhưng người trước mắt này cũng quá trẻ rồi đấy nhỉ?
Không ngờ người này có thể đánh bại vệ sĩ của mình?
“Thằng nhóc, mày là ai? Không ngờ mày lại dám phá hỏng chuyện tốt của tao?”
Cho dù Tiết Minh kinh ngạc và cũng hơi hoảng sợ nhưng dù sao gã cũng là người nhà họ Tiết, nghĩ ở thành phố nhỏ như Giang Hải này thì có thể gặp được nhân vật có địa vị lớn tới mức nào?
Cho dù vệ sĩ của mình bị giết, gã cũng không hề sợ hãi.
Dương Thanh chỉ hờ hững nhìn Tiết Minh như đang nhìn một người chết, sau đó xoay người đi về phía Tần Thanh Tâm và Tần Y.
“Chồng!”
Tần Thanh Tâm nhìn thấy Dương Thanh, thì không thể kìm chế được cảm xúc của mình nữa, lập tức nhào vào trong lòng anh và òa khóc: “Em xin lỗi, em sai rồi. Em không nên nghi ngờ anh, không nên giận dỗi với anh, không nên tới chỗ thế này”.
Dương Thanh ôm chặt Tần Thanh Tâm, cố nói chuyện thật dịu dàng: “Có chồng ở đây, không ai có thể động tới một sợi tóc của em hết!”
Mỗi lần Tần Thanh Tâm khóc, Dương Thanh đều có cảm giác tim đau như bị dao cắt.