Chương 812:
Quan Chính Sơn nói với vẻ nặng nề.
“Không thể cứng rắn đối đầu à? Vậy ông tính làm thế nào?”, Kim Chí Minh bất mãn hỏi.
Tô Thành Vũ vội nói: “Ông chủ Quan, ông không thể nói như vậy được. Bây giờ nhà họ Tiết hung hăng tới đây, muốn các gia tộc quyền quý của ba tỉnh chúng ta đều phải thần phục bọn họ, đây rõ ràng là hành vi của kẻ cướp”.
“Bây giờ chúng ta đang trong tình trạng môi hở răng lạnh, thiếu một gia tộc nào cũng không thể đối phó được với nhà họ Tiết. Mọi người đều bớt giận đi. Chúng ta ngồi xuống cố gắng nói chuyện, đừng làm mất hòa khí. Chúng ta phải cùng nhau chống lại kẻ địch mới đúng!”
Tô Thành Vũ nói xong, mọi người nhất thời đều bình tĩnh lại, không còn ai tranh cãi nữa.
Bởi vì mọi người đều hiểu rõ lời Tô Thành Vũ nói là sự thật. Hôm nay bọn họ có thể tập trung một chỗ vốn là để chống lại kẻ địch chung.
Bây giờ kẻ địch còn chưa tới, bọn họ đã sắp nội chiến. Đợi đến khi kẻ địch tới, làm sao bọn họ có thể chống lại đối phương chứ?
“Nếu mọi người đều không còn gì để nói nữa, vậy chứng tỏ tất cả đã bằng lòng cùng chống lại nhà họ Tiết, đúng không?”
Tô Thành Vũ thấy mọi người đều im lặng, lúc này mới lên tiếng: “Vậy chúng ta để ông chủ Quan nói vài câu trước, mọi người không có ý kiến gì chứ?”
“Được!”
“Tôi không có ý kiến!”
“Tôi cũng không có ý kiến!”
Hàn Khiếu Thiên, Kim Chí Minh và Lương Văn Khang đều đáp.
“Ông chủ Quan, ông là chủ nhà nên đứng ra nói trước về kế sách đẩy lùi kẻ địch của ông đi!”, Tô Thành Vũ nói với Quan Chính Sơn.
Quan Chính Sơn khẽ gật đầu, đảo mắt nhìn qua mọi người rồi mới nói: “Suy nghĩ của tôi rất đơn giản. Nhà họ Tiết muốn chúng ta thần phục là chuyện tuyệt đối không thể làm theo!”
“Tôi vốn tính thề chết cũng không khuất phục. Đương nhiên, làm thế sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng. Hoặc là nhà họ Quan bị phá hủy, hoặc là nhà họ Tiết nâng đỡ gia tộc mới để thay thế vị trí của chúng tôi”.
“Chẳng qua bây giờ có các ông chủ đến đây cùng chống địch, thật ra lòng tin của tôi đã tăng lên rất nhiều!”
“Bất kể thế nào, nhà họ Tiết cũng là một trong chín gia tộc quyền quý hàng đầu ở Chiêu Châu, tất nhiên chúng ta không thể cứng rắn đối đầu với bọn họ được”.
Quan Chính Sơn nói với vẻ nặng nề.
“Không thể cứng rắn đối đầu à? Vậy ông tính làm thế nào?”, Kim Chí Minh bất mãn hỏi.
“Nếu chỉ có nhà họ Quan, chúng tôi sẽ không có cách nào. Nhưng bây giờ có các gia tộc anh em trượng nghĩa giúp đỡ, chỉ cần chúng ta cùng đàm phán với nhà họ Tiết, chắc chắn bọn họ sẽ không thể ngang ngược như lần trước nữa”.
Quan Chính Sơn nói: “Dù sao mấy gia tộc quyền quý chúng ta liên thủ, cho dù nhà họ Tiết có thể phá hủy tất cả cũng sẽ không làm vậy. Bọn họ làm vậy sẽ gây ra ảnh hưởng cực lớn, mang tới đủ phiền phức”.
“Nếu chỉ là nhà họ Quan, bọn họ có lẽ sẽ lựa chọn bồi dưỡng một gia tộc khác lên thay. Nhưng chúng ta có năm gia tộc lớn liên thủ, cho dù nhà họ Tiết thật sự có thể bồi dưỡng ra năm gia tộc lớn khác, trong thời gian ngắn cũng không có cách nào chống lại chúng ta”.
“Nếu nhà họ Tiết uy hiếp ngang ngược như vậy, chắc chắn đang nóng lòng muốn khống chế những gia tộc quyền quý chúng ta. Chỉ cần chúng ta có thể đoàn kết lại với nhau, bọn họ chỉ có thể uổng công mà ra về”.
Mọi người nghe Quan Chính Sơn nói vậy thì nhất thời đều im lặng.
Một lát sau, Lương Văn Khang nói: “Nếu… nhà họ Tiết vẫn cứng rắn, kiên trì bắt chúng ta khuất phục thì sao? Khi đó chúng ta có thể làm thế nào?”
Đây mới là trọng điểm. Sắc mặt mọi người đều vô cùng nặng nề.
Bọn họ dẫn đến rất nhiều người nhưng chỉ để tạo thanh thế, nếu quả thật muốn bọn họ liên thủ động tới người nhà họ Tiết, chắc chắn bọn họ sẽ không dám.
Với thực lực của mình, nhà họ Tiết thậm chí có thể dễ dàng phá hủy liên minh của tám gia tộc đứng đầu Yến Đô, huống gì là năm gia tộc lớn bọn họ?
Lúc này, Hàn Khiếu Thiên chợt nói. Trong mắt ông cụ hừng hực ý chí chiến đấu.
Sở dĩ Hàn Khiếu Thiên chọn chiến đấu là vì: Thứ nhất ông cụ đã từng là chiến sĩ xuất thân từ biên giới phía Bắc, tuy đã già nhưng nhiệt huyết vẫn còn.