Chiến Thần Ở Rể

Chiến Thần Ở Rể - Chương 809: 809: Vương Của Yến Đô




Chương 811:

 

Lương Văn Khang cũng nói: “Không sai, nhà họ Tiết thật sự tưởng mấy gia tộc chúng ta dễ ức hiếp chắc? Cho dù nhà họ Tiết là rồng, ở bọn họ địa bàn của chúng ta cũng phải cuộn người lại!”

 

Nhà họ Kim và nhà họ Lương đúng là có dẫn đến không ít cao thủ. Mỗi gia tộc dẫn tới cũng phải hơn một trăm cao thủ.

 

Lúc này, ai nấy đều đang chờ ở bên ngoài.

 

Nhà họ Tô và nhà họ Hàn vốn cũng dẫn theo không ít cao thủ qua đây. Lại thêm cao thủ của nhà họ Quan nữa, tổng cộng số cao thủ của mấy gia tộc lớn cộng lại, chắc hẳn cũng lên tới năm, sáu trăm người.

 

Đội ngũ thế này, đặt ở đâu cũng là một lực lượng không thể khinh nhờn.

 

Nhưng nhà họ Tiết là lại là một trong mấy gia tộc quyền quý ở bên ngoài.

 

Hàn Khiếu Thiên không hề nể mặt Kim Chí Minh và Lương Văn Khang, hừ lạnh: “Các cậu nói thì êm tai lắm. Nếu tôi đoán không nhầm, chắc nhà họ Tiết cũng dẫn người qua nhà họ Kim và nhà họ Lương nhỉ?”

 

Quả nhiên, Hàn Khiếu Thiên vừa nói ra những lời này, sắc mặt của Kim Chí Minh và Lương Văn Khang đều vô cùng khó coi.

 

“Hàn Khiếu Thiên, ông nói vậy là có ý gì? Chúng tôi có lòng tốt dẫn theo cao thủ cao cấp nhất của gia tộc tới trợ giúp Giang Bình các ông, ông chẳng cảm kích thì thôi, lại còn nói mát à?”

 

Kim Chí Minh thẹn quá thành giận, nói với Hàn Khiếu Thiên.

 

Lương Văn Khang cũng bất mãn: “Hàn Khiếu Thiên, ông đừng quên chỗ này là nhà họ Quan chứ không phải là nhà họ Hàn của ông. Ông có tư cách kiêu căng ở trước mặt chúng tôi sao?”

 

“Bộp!”

 

Hàn Khiếu Thiên vỗ bàn và đứng phắt dậy, tức giận nói: “Năm đó, khi ông đây nắm giữ nhà họ Hàn thì các cậu còn đang nghịch bùn đấy! Nói về tư cách với tôi à? Bảo bố các cậu tới còn may ra!”

 

Kim Chí Minh và Lương Văn Khang đều khoảng năm mươi tuổi, Hàn Khiếu Thiên đã hơn bảy mươi, tất nhiên ông ta nói những lời này cũng có lý.

 

Khi thấy Hàn Khiếu Thiên và hai người này sắp cãi nhau, Quan Chính Sơn và Tô Thành Vũ vội vàng đứng ra khuyên.

 

“Mọi người đều bớt giận đi! Nếu hôm nay mọi người tập trung ở đây đã chứng tỏ tất cả đều vì cùng một việc, đó là làm sao chống lại nhà họ Tiết chứ không phải cãi nhau!”

 

Quan Chính Sơn nghiêm mặt: “Nếu các vị tới cãi nhau thì mời đi luôn đi. Cùng lắm thì một mình nhà họ Quan tôi đối đầu với nhà họ Tiết!”

 

Tô Thành Vũ vội nói: “Ông chủ Quan, ông không thể nói như vậy được. Bây giờ nhà họ Tiết hung hăng tới đây, muốn các gia tộc quyền quý của ba tỉnh chúng ta đều phải thần phục bọn họ, đây rõ ràng là hành vi của kẻ cướp”.

 

“Bây giờ chúng ta đang trong tình trạng môi hở răng lạnh, thiếu một gia tộc nào cũng không thể đối phó được với nhà họ Tiết. Mọi người đều bớt giận đi. Chúng ta ngồi xuống cố gắng nói chuyện, đừng làm mất hòa khí. Chúng ta phải cùng nhau chống lại kẻ địch mới đúng!”

 

Tô Thành Vũ nói xong, mọi người nhất thời đều bình tĩnh lại, không còn ai tranh cãi nữa.

 

Bởi vì mọi người đều hiểu rõ lời Tô Thành Vũ nói là sự thật. Hôm nay bọn họ có thể tập trung một chỗ vốn là để chống lại kẻ địch chung.

 

Bây giờ kẻ địch còn chưa tới, bọn họ đã sắp nội chiến. Đợi đến khi kẻ địch tới, làm sao bọn họ có thể chống lại đối phương chứ?

 

“Nếu mọi người đều không còn gì để nói nữa, vậy chứng tỏ tất cả đã bằng lòng cùng chống lại nhà họ Tiết, đúng không?”

 

Tô Thành Vũ thấy mọi người đều im lặng, lúc này mới lên tiếng: “Vậy chúng ta để ông chủ Quan nói vài câu trước, mọi người không có ý kiến gì chứ?”

 

“Được!”

 

“Tôi không có ý kiến!”

 

“Tôi cũng không có ý kiến!”

 

Hàn Khiếu Thiên, Kim Chí Minh và Lương Văn Khang đều đáp.

 

“Ông chủ Quan, ông là chủ nhà nên đứng ra nói trước về kế sách đẩy lùi kẻ địch của ông đi!”, Tô Thành Vũ nói với Quan Chính Sơn.


 

“Chẳng qua bây giờ có các ông chủ đến đây cùng chống địch, thật ra lòng tin của tôi đã tăng lên rất nhiều!”

 

“Bất kể thế nào, nhà họ Tiết cũng là một trong chín gia tộc quyền quý hàng đầu ở Chiêu Châu, tất nhiên chúng ta không thể cứng rắn đối đầu với bọn họ được”.