Chương 795:
“Khách sáo với anh làm gì? Anh không thể làm người anh trai vô dụng được”, Dương Thanh cưng chiều nói.
Vẻ mặt Trần Hân Như tràn đầy hâm mộ nhưng không dám lên tiếng, đứng im chờ đợi chuyện sắp xảy ra.
Hai mươi phút sau, bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân hỗn loạn.
Tôn Mỹ Quyên cười lạnh nói: “Dương Thanh, nếu bây giờ anh và con ả đê tiện kia quỳ xuống xin tha, có lẽ tôi sẽ tha cho hai người một con đường sống. Nếu không sẽ hết cơ hội!”
Dương Thanh cười nhạo một tiếng, ăn miếng trả miếng: “Vậy thì tôi cũng khuyên cô một câu. Nếu cô và thằng chồng khốn nạn kia quỳ xuống nhận lỗi với Hoa Nhã, xin cô ấy tha thứ, lát nữa tôi sẽ tha cho hai người một mạng!”
“Dương Thanh, anh chán sống rồi!”
Tôn Mỹ Quyên nghiến răng nghiến lợi, ác độc nói: “Anh đã không trân trọng cơ hội này thì cứ chờ hứng chịu lửa giận của bố tôi đi! Ngày này năm sau chính là ngày giỗ của các người!”
“Rầm!”
Đúng lúc này, cửa phòng bị đạp ra, tiếng rống giận vang lên: “Đồ chết tiệt, sao mày dám bắt con gái của tao?”
“Bố ơi, chính là tên khốn đáng chết này. Anh ta còn uy hiếp con, bắt con và Đông Húc quỳ xuống xin tha, nếu không sẽ giết chúng con!”
Thấy Tôn Húc tới, Tôn Mỹ Quyên lập tức ấm ức chỉ vào Dương Thanh mách tội.
Cô ta híp mắt chế giễu: “Dương Thanh, không phải vừa nãy anh phách lối lắm sao? Tiếp tục đi!”
“Dương Thanh?”
Nghe thấy cái tên con mình vừa nhắc tới, Tôn Húc chỉ thấy vô cùng quen thuộc. Đến khi nhìn theo hướng con gái chỉ, ông ta suýt bị dọa hết hồn.
“Cậu… cậu… cậu Thanh!”
Tôn Húc hoảng sợ, chân mềm nhũn quỳ rạp xuống: “Sao… sao cậu lại ở đây?”
—————————-
Chương 724: Tai họa ngập đầu
Thấy Tôn Húc quỳ xuống đất, cả căn phòng rộng lớn đều lặng ngắt như tờ.
Tôn Mỹ Quyên càng ngây ngẩn, không ngờ bố mình, chủ của một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô lại phải quỳ dưới chân một người trẻ tuổi.
Kỳ thực không phải Tôn Húc muốn quỳ mà là khi biết người Tôn Mỹ Quyên muốn mình giải quyết là Dương Thanh đã bị dọa chân mềm nhũn.
Chuyện ở nhà họ Diệp lúc trước đã để lại trong lòng ông ta bóng ta tâm lý quá lớn.
“Con gái ông bảo tôi đợi ông tới giải quyết, ông nghĩ sao tôi lại ở đây?”, Dương Thanh cười híp mắt nhìn Tôn Húc.
Tuy vừa rồi Tôn Húc đã biết Tôn Mỹ Quyên đắc tội Dương Thanh nhưng vẫn không muốn chấp nhận sự thật, bây giờ Dương Thanh lại tự nói ra.
“Bốp!”
Tôn Húc xông tới tát vào mặt Tôn Mỹ Quyên quát tháo: “Mày đúng là đồ mất nết, dám đắc tội cậu Thanh. Mau quỳ xuống xin tha ngay cho tao!”
Tôn Húc ra tay rất mạnh, trên mặt Tôn Mỹ Quyên lập tức in hằn một dấu tay.
Còn Mạc Đông Húc đã sợ choáng váng từ lúc thấy Tôn Húc quỳ dưới chân Dương Thanh, vẻ mặt thẫn thờ khó tin.
“Bố đánh con sao?”
Tôn Mỹ Quyên đỏ bừng mắt, không ngờ người bố cưng chiều mình hơn hai mươi năm, chưa từng động vào một sợi tóc của mình lại tát mình trước mặt mọi người, còn bắt mình quỳ xuống xin Dương Thanh tha thứ.
“Bốp!”
Tôn Húc lại đá vào người Mạc Đông Húc, cả giận nói: “Mày cũng quỳ xuống cho tao!”
Mạc Đông Húc chỉ cảm thấy nhục nhã khi bị bố vợ sỉ nhục ngay trước mặt Tống Hoa Nhã.