Chiến Thần Ở Rể

Chiến Thần Ở Rể - Chương 792: 792: Không Hề Đáng Tin




Chương 794:

 

Mạc Đông Húc vẫn luôn im lặng không nói, sắc mặt vặn vẹo dữ tợn.

 

Anh ta cứ tưởng lần này trở về có thể trả thù Tống Hoa Nhã, nào ngờ vừa mới bắt đầu đã sắp thất bại.

 

Sắc mặt Tôn Mỹ Quyên rất khó coi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh đã muốn gọi bố tôi đến đón, tốt nhất đừng hối hận!”

 

Dương Thanh cười khinh bỉ: “Cô yên tâm, kẻ hối hận chỉ có thể là các người!”

 

Dứt lời, anh lại nhìn sang Thượng Hiểu Hà, Vương Hoan và Dương Tùng: “Ba người cũng mau gọi người lớn trong gia tộc tới xin lỗi tôi đi. Nửa tiếng sau chủ gia tộc nào không tới thì gia tộc đó sẽ bị xóa sổ ngay trong đêm nay!”

 

“Các người đừng tưởng tôi nói đùa, hãy lấy nhà họ Thái làm gương!”

 

Nghe thấy anh nhắc tới nhà họ Thái, đám người Dương Tùng sợ phát khiếp.

 

Đến cả nhà họ Thái cũng bị người khác thay thế chỉ sau một đêm, huống chi là mấy gia tộc cỏn con của bọn họ. Dương Thanh muốn tiêu diệt quả thực dễ như trở bàn tay.

 

Mấy người cuống quít gọi về gia tộc.

 

Tôn Mỹ Quyên cũng gọi điện thoại: “Bố ơi, con bị người ta nhốt ở Dạ Thượng Hoàng Triều. Anh ta nói muốn bố tự tới đón, nếu không sẽ giết con!”

 

“Cái gì? Dám động vào con gái của Tôn Húc này, chán sống rồi sao?”

 

Tôn Húc nghe xong lập tức nổi giận: “Con gái đừng sợ. Bây giờ bố lập tức gọi cao thủ hàng đầu tới đó. Bố muốn xem thử là kẻ nào dám động vào con gái bố!”

 

“Vâng, con chờ bố!”, Tôn Mỹ Quyên nhanh chóng cúp máy.

 

“Dương Thanh, bố tôi sắp dẫn cao thủ trong gia tộc tới. Anh cứ chờ chết đi!”, cô ta hống hách nói.

 

Cô ta thừa nhận mình coi thường Dương Thanh nhưng không tin anh có thể làm gì nhà họ Tôn.

 

Đối với cô ta, tám gia tộc đứng đầu Yến Đô là thế lực mạnh nhất, lai lịch của Dương Thanh lớn đến đâu cũng không phải đối thủ.

 

Dương Thanh thờ ơ nói với Tống Hoa Nhã: “Bây giờ em đã buông bỏ được chưa?”

 

Tống Hoa Nhã biết anh đang muốn nói gì, gật đầu thân mật ôm cánh tay Dương Thanh, cười đáp: “Cảm ơn anh!”

 

Có thể thấy cô ta thực sự quên được Mạc Đông Húc, nụ cười rất chân thành.

 

Dương Thanh hiểu ý cười một tiếng. Hôm nay anh theo cô ta tới đây rất có ý nghĩa.

 

Thấy hai người họ thân mật, Mạc Đông Húc lại càng tức giận.

 

Trong lòng anh ta, dù Tống Hoa Nhã không phải người phụ nữ của mình thì cũng không thể thuộc về người khác.

 

Anh ta thà để Tống Hoa Nhã chết đi.

 

“Khách sáo với anh làm gì? Anh không thể làm người anh trai vô dụng được”, Dương Thanh cưng chiều nói.

 

Vẻ mặt Trần Hân Như tràn đầy hâm mộ nhưng không dám lên tiếng, đứng im chờ đợi chuyện sắp xảy ra.

 

Hai mươi phút sau, bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân hỗn loạn.

 

Tôn Mỹ Quyên cười lạnh nói: “Dương Thanh, nếu bây giờ anh và con ả đê tiện kia quỳ xuống xin tha, có lẽ tôi sẽ tha cho hai người một con đường sống. Nếu không sẽ hết cơ hội!”

 

 

Đối với cô ta, tám gia tộc đứng đầu Yến Đô là thế lực mạnh nhất, lai lịch của Dương Thanh lớn đến đâu cũng không phải đối thủ.

 

Dương Thanh thờ ơ nói với Tống Hoa Nhã: “Bây giờ em đã buông bỏ được chưa?”

 

Tống Hoa Nhã biết anh đang muốn nói gì, gật đầu thân mật ôm cánh tay Dương Thanh, cười đáp: “Cảm ơn anh!”

 

Có thể thấy cô ta thực sự quên được Mạc Đông Húc, nụ cười rất chân thành.

 

Trong lòng anh ta, dù Tống Hoa Nhã không phải người phụ nữ của mình thì cũng không thể thuộc về người khác.

 

Anh ta thà để Tống Hoa Nhã chết đi.