Chương 766:
Cùng lúc đó, Lý Kình đã rời khỏi tiệm ăn họ Trần.
Trên đường trở về, ông ta gọi một cuộc điện thoại, đối phương nhanh chóng bắt máy: “Tổng chi hội trưởng, ông có biết người trẻ tuổi nào tên Dương Thanh không?”
“Dương Thanh!”
Kim Cương nghe thấy thế, kinh ngạc nói: “Ý ông là một cậu nhóc khoảng hai bảy hai tám tuổi á?”
“Chính là cậu ta!”
Lý Kình cắn răng nói: “Nhà họ Thái đắc tội cậu ta, mời tôi tới giúp. Nhưng tôi bị một gã vệ sĩ cực mạnh của Dương Thanh đánh bại rồi!”
“Tổng chi hội trưởng, nhà họ Thái do chúng ta nâng đỡ, trị giá hàng trăm tỷ. Chẳng lẽ bây giờ cứ để yên cho Dương Thanh cướp đoạt sao?”
Kim Cương đột nhiên im lăng hồi lâu mới lên tiếng: “Bỏ nhà họ Thái đi!”
“Cái gì?”
Lý Kình vô cùng kinh ngạc. Ông ta không ngờ tổng chi hội trưởng khu Chiêu Châu của Hiệp hội Võ thuật lại từ bỏ một gia tộc có giá trị hàng trăm tỷ.
“Ông thực sự nghĩ thằng nhóc đánh bại ông là vệ sĩ của Dương Thanh sao?”, Kim Cương hỏi.
“Chẳng lẽ không đúng sao?”, Lý Kình hỏi ngược lại.
Kim Cương trầm giọng nói: “Thế ông có biết một tháng trước tôi từng đấu với Dương Thanh, tuy chỉ có một chiêu nhưng người thua là tôi không?”
“Cái gì?”
Lý Kình hốt hoảng, vẻ mặt khó tin.
Tuy ông ta chỉ kém Kim Cương một hạng nhưng chênh lệch thực lực giữa hai người không hề ít.
Nếu ông ta thực sự phải đấu với Kim Cương, chỉ e một chiêu của đối phương cũng không đỡ nổi.
Một cao thủ hơn xa mình như vậy lại nói từng thua trong tay Dương Thanh.
Quan trọng là Dương Thanh còn quá trẻ mà đã nắm giữ thực lực khủng bố như vậy.
“Ông yên tâm, sẽ có một ngày Hiệp hội Võ thuật nhất định sẽ đòi lại toàn bộ những món nợ này, nhưng không phải bây giờ!”, Kim Cương nói.
Sau khi dặn dò hai bố con nhà họ Trần vài chuyện, Dương Thanh và Mã Siêu rời khỏi tiệm ăn họ Trần.
“Anh Thanh chưa từng nghĩ tới tự mình xây dựng một nhà họ Dương sao?”
Vừa ra khỏi phòng, Mã Siêu liền lên tiếng hỏi.
Dương Thanh lắc đầu, thản nhiên nói: “Người sống trên đời tự do tự tại mới là hạnh phúc”.
“Nếu tôi tạo nên một gia tộc họ Dương, đời sau của tôi sẽ không hạnh phúc, mỗi ngày đều sống trong lừa gạt, thậm chí còn anh em tự chém giết lẫn nhau. Tôi không muốn nhìn thấy điều này”.
“Hơn nữa, chỉ có tôi với con gái mới được tính là người họ Dương đúng nghĩa, hai người có thể lập thành một gia tộc sao?”
Nghe vậy, Mã Siêu ngượng ngùng lắc đầu.
“Anh Thanh!”
Dương Thanh vừa ra khỏi tiệm ăn họ Trần đã nghe thấy có người gọi mình.
“Tiểu Duyệt? Sao cô còn ở đây?”
Trông thấy Bàng Tiểu Duyệt, Dương Thanh rất ngạc nhiên.
Bàng Tiểu Duyệt đỏ bừng mắt, vẻ mặt lo lắng, thấy Dương Thanh an toàn mới yên tâm.
Hiện giờ đã vào tháng mười một, nãy giờ Bàng Tiểu Duyệt vẫn đứng chờ anh ở cửa tiệm ăn họ Trần, mặt mày đỏ ửng, rõ ràng đang bị lạnh.
“Xin lỗi anh Thanh. Tôi đã đem tới cho anh nhiều phiền phức”.
Sau khi lên xe, Bàng Tiểu Duyệt mới thấy ấm hơn một chút.
“Đồ ngốc, nãy giờ cô vẫn đứng ở ngoài cửa chờ tôi đấy à?”