Chương 759:
“Cậu Thanh, tôi sai rồi. Xin cậu cho tôi thêm một cơ hội, tôi không dám đắc tội cậu nữa đâu”, Thái Văn vội vàng cầu xin.
“Cả mày nữa!”
Thái Hoàng tát vào mặt Thái Hữu Vi, giận dữ quát.
Bấy giờ Thái Hữu Vi mới lấy lại tinh thần, không dám chậm trễ quỳ xuống, đỏ mắt nói: “Tại tôi có mắt như mù, đắc tội cậu Thanh. Xin cậu tha cho nhà họ Thái một con đường sống. Nếu mạng của tôi có thể đổi lấy sự an toàn cho nhà họ Thái, xin cậu cứ lấy”.
Dương Thanh mỉm cười nhìn hai người đang quỳ trên đất rồi nhìn sang Thái Hoàng, híp mắt nói: “Ông chủ Thái định giải quyết chuyện này thế nào?”
Thái Hoàng tức tốc lấy một chiếc thẻ ngân hàng đưa cho Dương Thanh: “Trong thẻ này có một tỷ coi như tiền bồi thường. Mong cậu Thanh nhận cho”.
“Ý của ông chủ Thái là định dùng một tỷ để dàn xếp chuyện này sao?”, Dương Thanh cười híp mắt hỏi.
Thái Hoàng cau mày, lại lấy thêm một cái thẻ ngân hàng nữa: “Hai tỷ! Đây là giới hạn cuối cùng của tôi!”
“Ông chủ Thái nghĩ mạng của con trai và cháu trai mình chỉ đáng giá hai tỷ thôi à?”
Dương Thanh híp mắt nói: “Vậy thì tôi cho ông ba mươi tỷ để mua mạng ba đời nhà ông!”
Dứt lời, toàn thân Dương Thanh tỏa ra sát khí khủng bố.
Ba người nhà họ Thái đều sợ ngây người, chỉ thấy toàn thân lạnh toát như bị thần chết để mắt tới.
“Cậu Thanh bớt giận. Năm tỷ, tôi cho cậu năm tỷ. Mong cậu tha cho chúng tôi một đường sống”.
Thái Hoàng vô cùng khiếp sợ, vội vàng xin xỏ.
Nhưng Dương Thanh chỉ lắc đầu cười lạnh: “Tôi cho ông mười tỷ để mua lại cả nhà họ Thái!”
Nghe vậy, Thái Hoàng chết lặng. Tài lực của nhà họ Thái ít nhất cũng phải hàng trăm tỷ, Dương Thanh lại muốn dùng mười tỷ đổi lấy nhà họ Thái trị giá trăm tỷ. Đây không phải mua bán mà là cướp đoạt.
Đến cả Trần Hạo và Trần Anh Hào ở sau lưng Dương Thanh cũng sợ ngây người, dùng số lẻ trong tổng tài sản của nhà họ Thái để mua lại nhà họ Thái.
Nhưng nhà họ Thái có bán không?
“Cậu Thanh thật biết nói đùa”.
Thái Hoàng nổi giận đùng đùng nhưng vẫn phải cười gượng nói.
“Ông nghĩ tôi đang nói đùa với ông sao?”
Dương Thanh cười hỏi. Thái Hoàng chưa kịp lên tiếng anh đã hỏi tiếp: “Ông có tư cách để tôi nói đùa với ông sao?”
Nụ cười trên mặt Thái Hoàng lập tức cứng đờ. Lão ta vốn còn ôm ấp một tia hi vọng.
Nhưng hiện giờ lão ta đã biết, Dương Thanh chẳng hề có ý định nói chuyện hẳn hoi với mình mà chỉ muốn chỉnh nhà họ Thái.
“Bố ơi, cậu ta khinh người quá đáng!”, Thái Hữu Vi trầm giọng nói.
Thái Văn đang nằm trên cáng cứu thương cũng rất hối hận. Nói trắng ra, những gì nhà họ Thái gặp phải tuy do Thái Quang mà ra nhưng hắn ta cũng là đồng lõa.
Hắn ta là người làm anh trai, cũng là người thừa kế đời thứ ba của nhà họ Thái, thế nhưng lại kiêu ngạo khinh người nên mới đắc tội Dương Thanh.
Bây giờ đến cả ông nội cũng phải khúm núm xin lỗi trước mặt một người hơn hai mươi tuổi, cố tìm đường sống cho gia tộc.
“Cậu Thanh, mọi chuyện đều tại tôi dung túng em trai. Nếu không chúng tôi cũng không đắc tội cậu”.
Thái Văn cắn răng nói: “Em trai tôi đã phải trả giá bằng cả mạng sống. Xin cậu Thanh giơ cao đánh khẽ. Nếu vẫn không chịu bỏ qua cho nhà họ Thái thì có thể giết tôi”.
“Thái Văn!”
Thái Hữu Vi đỏ bừng mắt hét lên.
Ông ta chỉ có hai đứa con trai là Thái Văn và Thái Quang. Giờ Thái Quang đã chết, nếu Thái Văn cũng chết ông ta sẽ không còn ai nối dõi.
Không chỉ vậy, bây giờ Thái Văn còn là cháu đích tôn duy nhất của cả gia tộc. Hắn ta mà chết thì nhà họ Thái sẽ tuyệt hậu.
“Bố ơi, chúng ta liều với bọn họ đi!”, Thái Hữu Vi tức giận rống lên.
Dương Thanh bình tĩnh ngồi trên ghế nhìn Thái Hoàng.
“Mười tỷ!”