Chương 758:
“Nói đùa vậy thôi, nhưng huấn luyện không thể thiếu. Cậu biết Chiêu Châu không hề đơn giản, vẫn còn rất nhiều cao thủ đỉnh cao cậu không đánh lại, có lẽ đến cả tôi cũng chưa hẳn là đối thủ”.
Dương Thanh đột nhiên nghiêm túc nói.
Giống như lúc trước gặp Kim Cương của Hiệp hội Võ thuật ở nhà họ Diệp. Ông ta là tổng chi hội trưởng khu Chiêu Châu nhưng mới chỉ xếp thứ ba trong Hiệp hội Võ thuật.
Mà Mã Siêu lại đánh thua ông ta. Vậy thì cao thủ đứng thứ nhất, thứ hai của Hiệp hội Võ thuật còn mạnh đến mức nào?
Mã Siêu vội vàng nói: “Anh Thanh, từ khi rời khỏi biên giới phía Bắc, em chưa từng lơ là luyện tập”.
Dường như Dương Thanh cảm nhận được gì đó, bỗng nheo mắt lại: “Có lẽ hôm nay cậu có cơ hội luyện tay rồi”.
Anh vừa dứt lời, nhân viên phục vụ của tiệm ăn họ Trần đã chạy vào phòng: “Sếp Trần, người nhà họ Thái tới xin gặp!”
Trần Hạo vô thức nhìn sang Dương Thanh, thấy anh gật đầu mới ra lệnh: “Cho họ vào!”
“Vâng!”
Nhân viên phục vụ nhanh chóng dẫn theo mấy người đi vào.
Có tất cả năm người, ngoại trừ Thái Hữu Vi và Thái Văn mà Dương Thanh từng gặp còn có một lão già tóc trắng.
Thái Văn được hai gã cao to lực lưỡng khiêng cáng tới. Sau khi đặt Thái Văn xuống, hai gã kia lập tức rời đi.
Rõ ràng lão già tóc trắng này chính là chủ nhà họ Thái, Thái Hoàng.
“Cậu là cậu Thanh phải không?”
Thái Hoàng chủ động hỏi.
Dương Thanh lạnh lùng nhìn lão ta: “Cháu nội ông định động tay động chân với bạn tôi, còn tuyên bố muốn làm nhục họ. Một thằng cháu trai khác của ông lấy người thân của Anh Hào để uy hiếp anh ta. Con trai ông dẫn trăm người tới muốn dùng vũ lực nói lý, còn tuyên bố muốn đánh gãy tay chân tôi”.
Lúc này, Thái Hoàng ướt đẫm mồ hôi, không ngờ lại bị áp lực mãnh liệt trên người Dương Thanh chèn ép.
Lão ta có ảo giác không thể chiến thắng được Dương Thanh.
Lời anh nói càng khiến lão ta hoảng sợ bất an.
“Đồ chết tiệt, còn không mau quỳ xuống xin cậu Thanh tha cho cái mạng chó của chúng mày?”, Thái Hoàng gào lên.
Thái Văn bị dọa toàn thân run lên, lập tức quỳ rạp xuống đất.
“Cậu Thanh, tôi sai rồi. Xin cậu cho tôi thêm một cơ hội, tôi không dám đắc tội cậu nữa đâu”, Thái Văn vội vàng cầu xin.
“Cả mày nữa!”
Thái Hoàng tát vào mặt Thái Hữu Vi, giận dữ quát.
Bấy giờ Thái Hữu Vi mới lấy lại tinh thần, không dám chậm trễ quỳ xuống, đỏ mắt nói: “Tại tôi có mắt như mù, đắc tội cậu Thanh. Xin cậu tha cho nhà họ Thái một con đường sống. Nếu mạng của tôi có thể đổi lấy sự an toàn cho nhà họ Thái, xin cậu cứ lấy”.
Dương Thanh mỉm cười nhìn hai người đang quỳ trên đất rồi nhìn sang Thái Hoàng, híp mắt nói: “Ông chủ Thái định giải quyết chuyện này thế nào?”
Thái Hoàng tức tốc lấy một chiếc thẻ ngân hàng đưa cho Dương Thanh: “Trong thẻ này có một tỷ coi như tiền bồi thường. Mong cậu Thanh nhận cho”.
“Ý của ông chủ Thái là định dùng một tỷ để dàn xếp chuyện này sao?”, Dương Thanh cười híp mắt hỏi.
Lúc này, Thái Hoàng ướt đẫm mồ hôi, không ngờ lại bị áp lực mãnh liệt trên người Dương Thanh chèn ép.
“Đồ chết tiệt, còn không mau quỳ xuống xin cậu Thanh tha cho cái mạng chó của chúng mày?”, Thái Hoàng gào lên.
Thái Văn bị dọa toàn thân run lên, lập tức quỳ rạp xuống đất.