Chiến Thần Ở Rể

Chiến Thần Ở Rể - Chương 676: 676: Sự Kinh Ngạc Của Nhà Họ Tống




Chương 678:

 

Vũ Văn Bân chính là chìa khóa.

 

Dương Thanh cau mày: “Dù sao nhà họ Tào cũng là một trong các Vương tộc. Nếu tôi đã rời khỏi biên giới phía Bắc thì không thể ngông nghênh như lúc tôi còn là Tướng quân được. Tôi không sợ làm lớn chuyện, nhưng những người khác thì sao?”

 

Nghe vậy, Mã Siêu lập tức im bặt, trong lòng cảm thấy uất ức.

 

Anh ta biết ý của Dương Thanh là gì. Với quyền thế của nhà họ Tào, nếu thực sự đắc tội khiến cao thủ hàng đầu của bọn họ tìm tới, đến cả anh ta cũng chỉ còn đường chết.

 

Huống chi, Dương Thanh còn có vợ con.

 

Thời gian dần trôi qua, Dương Thanh vẫn ngồi trong xe không hề có ý định rời đi.

 

Mã Siêu ngồi ở ghế lái, hai mắt nhìn chằm chằm vào cổng club Hoàng Kim.

 

“Ra rồi!”

 

Dương Thanh ngồi ở ghế sau vẫn luôn nhắm nghiền mắt đột nhiên mở mắt nhìn về phía cổng.

 

Anh vừa dứt lời, hai bóng người một già một trẻ đi ra.

 

Mã Siêu định xuống xe thì bị Dương Thanh ngăn lại: “Cứ chờ đã!”

 

Hai người đi ra khỏi club Hoàng Kim chính là Vũ Văn Bân và ông Đường.

 

Ông Đường vô cùng cảnh giác, vừa ra ngoài đã bắt đầu quan sát xung quanh.

 

Lão ta không biết Dương Thanh có ở đây hay không nhưng có dự cảm rất xấu.

 

“Ông Đường, chắc là thằng kia đi rồi nhỉ?”, Vũ Văn Bân cũng lo lắng, nhỏ giọng hỏi.

 

Ông Đường đáp: “Có lẽ vậy!”

 

Hai người lập tức leo lên một chiếc Bentley màu đen.

 

“Đuổi theo!”, Dương Thanh ra lệnh.

 

Mã Siêu lập tức khởi động xe, đuổi theo ở khoảng cách vừa đủ.

 

Ông Đường ngồi trong xe vẫn cảm thấy bất an, mí mắt máy lia lịa, dường như sắp xảy ra chuyện.

 

Vũ Văn Bân không hề có cảm giác này, tưởng bở đã trốn thoát, cười lạnh nói: “Dương Thanh, mày chỉ biết nói khoác thôi. Muốn bắt tao à, còn non lắm!”

 

Ông Đường khẽ cau mày, cảm thấy Vũ Văn Bân rất ngông cuồng. Nếu anh ta không thay đổi, chỉ sợ rất khó đấu lại Dương Thanh.

 

Càng đừng nói là đoạt ngôi vị chủ Vương tộc của nhà họ Tào.

 

Lúc này đang vào giờ cao điểm buổi tối, xe đông nghịt, không đi nhanh được. Ông Đường không hề nhận ra có một chiếc Phaeton màu đen đang không nhanh không chậm theo sát.

 

Nửa tiếng sau, chiếc Bentley đi vào một ngã ba, chiếc Phaeton cũng đi theo.

 

Lần này, rốt cuộc ông Đường cũng phát hiện đang bị theo đuôi, lập tức nghiêm mặt nói: “Đúng là bám dai như đỉa!”

 

“Ai?”

 

“Ai bám dai như đỉa?”

 

Vũ Văn Bân nghe vậy, lông tơ toàn thân lập tức dựng đứng.

 

“Dương Thanh”, ông Đường đáp.

 

“Cái gì?”

 

“Cậu ta tới rồi sao?”

 

“Cậu ta đang ở đâu?”

 

Vũ Văn Bân nghe thấy tên của Dương Thanh liền sợ chết khiếp, thấp thỏm hỏi.

 

“Câm miệng!”

 

Ông Đường quát lên một tiếng, cắn răng nói: “Đừng quên cậu còn phải kế thừa vị trí chủ Vương tộc của nhà họ Tào. Chỉ là một thằng nhóc biết đánh đấm chút đỉnh mà đã bị dọa thành như vậy sao?”

 

Vũ Văn Bân vội vàng ngậm miệng lại. Nhưng Dương Thanh đã để lại bóng ma tâm lý quá lớn, trên mặt anh ta vẫn tràn đầy sợ hãi.

 

“Yên tâm, tôi có chuẩn bị rồi! Không ngăn được chúng ta đâu!”

 

“Ông gọi cho ai đấy?”, Vũ Văn Bân hỏi.

 

“Sát thủ của Bạo Phong Tuyết, tổ chức sát thủ lớn thứ ba thế giới!”, ông Đường đáp.