Quan Hân cũng không dài dòng nói ngay vào việc chính: “Chỉ cần anh thần phục nhà họ Quan, đồng ý làm việc cho tôi thì bây giờ anh có thể dẫn Quan Duyệt rời đi”.
“Nếu không cô sẽ giết tôi?”
Dương Thanh cười lạnh hỏi.
Không phải anh chưa từng gặp qua mấy chiêu trò cũ này.
Đầu tiên là nhà họ Tiết, sau đó là nhà họ Tào rồi đến nhà họ Bạch, bây giờ lại tới nhà họ Quan.
Năm Vương tộc lớn của Chiêu Châu, trong đó đã có bốn Vương tộc lớn muốn anh thần phục bọn họ.
“Xem ra, anh hiểu rất rõ tình cảnh của mình”.
Quan Hân cười rất vui vẻ: “Đã vậy tôi nghĩ hẳn là anh đã biết nên lựa chọn thế nào rồi chứ?”
Dương Thanh lắc đầu: “Bảo tôi thần phục các người là việc không thể nào!”
“Nhà họ Tiết cũng được, nhà họ Tào hay nhà họ Bạch cũng được, tất cả bọn họ đều có ý định giống cô, nhưng cuối cùng bọn họ đều từ bỏ cả rồi”.
“Tôi khuyên cô vẫn nên giao Quan Duyệt ra đây, để tránh tự mình chuốc khổ”.
Nghe xong lời của Dương Thanh, Quan Hân nhất thời ngây ra phỗng.
“Anh muốn từ chối?”
Quan Hân chất vấn: “Lẽ nào anh thật sự cho rằng mấy chấm đó trên người anh chỉ là đèn laser sao?”
“Trong mắt tôi mấy chấm đỏ kia chẳng khác gì đèn laser”.
Dương Thanh lạnh nhạt nói.
Vẻ mặt Quan Hân dần trở nên vặn vẹo, nghiến răng nói: “Bây giờ anh đang khiêu khích uy quyền của tôi, anh thật sự nghĩ rằng tôi không dám giết anh sao?”
“Lập tức quỳ xuống cầu xin tôi, bằng không anh sẽ chết rất thảm!”
Bị Dương Thanh khiêu khích mãi, Quan Hân đã không nén giận được nữa.
Đường đường là con cháu nhà họ Quan, có khi nào cô ta chịu uất ức như vậy đâu?
Mười mấy vệ sĩ nhà họ Quan dồn dập bước lên trước, nhìn chằm chằm Dương Thanh, giống như chỉ cần Quan Hân nói một câu bọn họ sẽ xé nát anh ra.
“Quỳ xuống?”
Dương Thanh bỗng mỉm cười, khóe môi lộ ra nụ cười khác lạ.
Ông già đứng sau lưng Quan Hân đột nhiên bước lên trước bảo vệ cô ta. Ông ta đã cảm nhận được hơi thở nguy hiểm toát ra từ trên người Dương Thanh.
“Dương Thanh, tôi cho anh ba giây: một là thần phục, hai là chết!”
Quan Hân cắn răng nói: “3! 2! 1! Giết!”
Nhưng khi ra lệnh xong cô ta lại không nghe được bất kỳ tiếng súng nào vang lên, mà tất cả mười mấy chấm đỏ vốn dĩ đang ở trên người Dương Thanh cũng đã biến mất.
“Tay bắn tỉa, bắn cho tôi, bắn ngay cho tôi!”
Quan Hân tức giận quát.
Nhưng tiếng súng vẫn không vang lên, ngay cả chấm đỏ cũng hoàn toàn biến mất.
Lúc này, ngay cả Dương Thanh cũng không nhịn được mà nhíu mày.
Bởi vì anh cũng không hiểu sao mười hai tay súng bắn tỉa kia bỗng không có động tĩnh gì nữa.
“Các người xông lên giết chết tên khốn kiếp này cho tôi!”
Quan Hân lại quát lên với mười mấy vệ sĩ.
Chỉ một giây sau, mười mấy vệ sĩ nhà họ Quan đã ngã lăn ra đất.
Còn Dương Thanh thì vẫn đứng im, không hề ra tay.