“Còn lựa chọn thứ hai đó là đường chết. Nếu anh ta không đồng ý, chỉ còn đường chết”.
“Còn về việc ông nội muốn mày liên hôn, mày đừng gấp, sau khi giải quyết việc ở đây xong tao sẽ đưa mày về”.
Quan Duyệt thật sự cuống lên, tức giận nói: “Quan Hân, tốt nhất chị đừng làm như vậy, sư phụ tôi không phải là người bình thường đâu”.
“Nếu anh ta là người bình thường, mày thấy anh ta có thể sống sót đến bây giờ sao?”
“Chị muốn khiến anh ấy thần phục, lẽ nào những Vương tộc khác chưa từng thử qua sao?”
“Chỉ cần anh ấy không đồng ý, các người đều muốn anh ấy chết. Nếu anh ấy thật sự yếu đuối mong manh như vậy, sao có thể sống đến tận bây giờ?”
Quan Duyệt một lòng muốn nhận thầy, nhưng đồng thời cũng muốn có được một sư phụ mạnh mẽ như vậy để giúp đỡ cô ta giải quyết việc liên hôn.
Với tầm ảnh hưởng và thực lực hiện giờ của Dương Thanh, chỉ cần nhà họ Quan chịu nhún nhường, chắc chắn Dương Thanh sẽ không làm kẻ địch với nhà họ Quan.
Nói không chừng, Quan Vương còn sẽ nể mặt Dương Thanh mà từ bỏ việc việc liên hôn của Quan Duyệt với Hoàng tộc.
Sở dĩ cô ta muốn bái sư cũng là vì nguyên nhân này.
Nhưng một khi Quan Hân muốn giết chết Dương Thanh thì phiền phức to rồi.
“Quan Duyệt, mày không hề biết tao đã bố trí thiên la địa võng ở nơi này rồi, trừ khi anh ta là cao thủ Vương Cảnh, bằng không, một khi anh ta bước vào sân của căn biệt thự này thì đừng hòng sống sót trở ra!”
Quan Hân kiêu ngạo nói.
Sắc mặt Quan Duyệt trắng bệch, cắn răng nói: “Quan Hân, tôi khuyên chị trước khi làm việc này, vẫn nên báo cho ông nội biết trước một tiếng, nếu không lỡ như xảy ra việc gì, chị không gánh nổi trách nhiệm đâu!”
“Mày không cần lo việc này, đợi sau khi khống chế được Yến Đô, chắc chắn ông nội sẽ nhớ tới công lao lớn này của tao”.
Quân Hân đắc ý nói.
Quan Duyệt thấy thế hoàn toàn mất hết hy vọng, cũng không khuyên thêm gì nữa, chỉ nói: “Chị tự lo thân mình đi!”
Hôm qua Quan Duyệt mới bị thương, còn bị Quan Hân cưỡng ép dẫn ra khỏi bệnh viện, bây giờ sau lưng cô ta đã thấm đẫm máu tươi, sắc mặt trắng bệch, không còn chút sắc hồng nào.
“Sếp, con ả này chảy máu quá nhiều, liệu có chết không?”
Lúc này, một gã thuộc hạ của Quan Hân hơi lo lắng nói.
Quan Hân hờ hững liếc nhín sau lưng Quan Duyệt: “Yên tâm đi, nó không chết đâu mà lo, cùng lắm cũng chỉ hôn mê vì mất máu nhiều thôi”.
“Đương nhiên, cho dù có chết cũng không sao. Dù sao nó cũng vì chắn đạn cho người đàn ông kia nên mới chết, đáng đời nó”.
Gã thuộc hạ nghe vậy cũng không khuyên nhủ nữa.
Quan Duyệt cắn chặt môi, sâu trong đáy mắt vẫn hiện lên vẻ đau lòng.
Dù gì thì Quan Hân cũng là chị họ của cô ta, thế mà Quan Hân lại nói ra những lời như vậy, đây chẳng khác nào Quan Hân hoàn toàn xem thường mạng sống của cô ta.
“Mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa?”
Quan Hân bỗng hỏi.
Gã thuộc hạ gật đầu: “Cô yên tâm, trừ khi đối phương là cao thủ Vương Cảnh, nếu không có chạy đằng trời”.
“Được, vậy hãy dẫn nó vào trong đi, phỏng chừng thằng khốn kia cũng sắp đến rồi”.
Tuy đang là mùa đông, nhưng mùa đông ở Yến Đô không lạnh lắm, ánh nắng ấm áp chiếu lên người rất dễ chịu.
Sau lưng cô ta còn có hai vệ sĩ nhà họ Quan, đang đứng im lặng như tượng.