Tần Thanh Tâm bỗng cắn răng hỏi.
Mặc dù cô bị người của Tiết Nguyên Cát dẫn tới đây nhưng chỉ lúc cướp vô lăng trên xe mới bị đánh ngất.
Sau đó cô không hề bị thương.
Cô có cảm giác Tiết Nguyên Cát không có ý làm hại mình và Dương Thanh, mà là có mục đích không thể nói cho ai biết.
Tiết Nguyên Cát cười híp mắt nhìn chằm chằm Tần Thanh Tâm: “Cô nghĩ tại sao tôi phải làm vậy?”
Cô chỉ tỏ ra tức giận, không chịu trả lời.
“Trần Quân, ông nói cho cô Tần biết tại sao tôi phải làm vậy đi!”
Tiết Nguyên Cát đột nhiên nói với người trung niên đứng bên cạnh.
Trần Quân khoảng chừng bốn mươi tuổi, mặc vest, đeo kính gọng vàng. Dưới ánh đèn, ánh mắt ông ta trở nên gian trá.
Ông ta đẩy giọng kính, cười nói: “Nếu tôi đoán không sai, Nhị vương tử muốn thuần phục Dương Thanh phải không?”
Tiết Nguyên Cát không đáp, chỉ mỉm cười nhấp một ngụm trà, vẻ mặt hài lòng.
Trần Quân lại nói tiếp: “Lần đầu Nhị vương tử cho người tới san bằng một phần công trình ở Thành Cửu Châu đã bắt đầu xây dựng kế hoạch”.
“Đầu tiên phá công trình khiến Dương Thanh tức giận mất kiểm soát”.
“Lần thứ hai lại mua chuộc nhà cung cấp vật liệu phá công trường tiếp để đánh lạc hướng”.
“Nếu Dương Thanh không vội vàng chạy tới công trường, sao Quỷ Kiến Sầu có cơ hội bắt cô Tần đi?”
Tần Thanh Tâm kinh hãi, không ngờ hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy đều là âm mưu nhằm vào Dương Thanh.
“Bắt tôi đến đây có tác dụng gì?”
Tần Thanh Tâm hỏi.
Trần Quân cười nói: “Một người đàn ông có thể vì cô từ một kẻ vô dụng trở thành người có thực lực mạnh mẽ như ngày hôm nay, chứng tỏ cô rất quan trọng với cậu ta”.
“Chỉ cần cô gặp chuyện, cậu ta sẽ hoảng loạn. Sự thật chứng minh cậu ta đã rối trí vì cô”.
Tần Thanh Tâm vô thức run rẩy, không ngờ mình lại quan trọng với Dương Thanh đến vậy.
Hai mắt cô ướt nhòe, vành mắt hoe đỏ.
“Cô Tần đúng là khiến người ta phải ghen tỵ. Được một người đàn ông yêu thương như vậy, nếu những người phụ nữ khác biết được đều sẽ ghen tỵ muốn chết”.
Trần Quân mỉm cười nói tiếp: “Chỉ cần cô vẫn ở trong tay chúng tôi, bắt Dương Thanh từ bỏ tất cả cũng không thành vấn đề”.
“Nhưng Nhị vương tử không cần những thứ cậu ta đang có, mà cần chính cậu ta”.
“Nhưng người như cậu ta chỉ khi thuần phục được cậu ta, cậu ta mới chịu nghe thời”.
“Nhị vương tử giày vò Dương Thanh như vậy là để cậu ta biết, dù cậu ta ở Yến Đô lợi hại đến mức nào thì đối với Nhị vương tử, cậu ta chẳng là cái thá gì”.
“Chỉ khi hủy hoại lòng tin của cậu ta mới có thể hoàn toàn thu phục”.
Tiết Nguyên Cát cười lớn nói: “Tốt, nói hay lắm!”
Câu nói này cũng thừa nhận suy đoán của Trần Quân.
Tần Thanh Tâm giương đôi mắt ướt đẫm nhìn lên TV, chỉ cảm thấy mình thật vô dụng. Đã không giúp được gì còn trở thành gánh nặng cho Dương Thanh.
Tuy anh sẽ không gặp nguy hiểm nhưng cứ trơ mắt nhìn anh bị giày vò như vậy, cô rất đau lòng.
“E là những chuyện này vẫn chưa đủ để thuần phục Dương Thanh”.
Trần Quân bỗng lên tiếng: “Nếu tôi đoán không sai, chắc hẳn Nhị vương tử vẫn còn kế hoạch khác dành cho Dương Thanh?”
Tiết Nguyên Cát cười nói: “Không sai, có tiến bộ. Đợi tôi trở thành Tiết Vương đời kế tiếp sẽ cho ông làm quân sư”.
Tiết Nguyên Cát mỉm cười: “Ông sẽ biết thôi. Nhưng e là đêm nay không xem được nữa rồi”.
Dứt lời, ông ta quay người lên tầng, trước khi đi còn căn dặn: “Đưa cô Tần đến phòng cho khách nghỉ ngơi. Sáng mai cô ta còn phải xem kịch hay với tôi”.