Chiến Thần Ở Rể

Chiến Thần Ở Rể - Chương 1207: 1207: Nói Về Dương Thanh Đi




Chương 1211:

Xin lỗi cả nhà vì khá lâu không lên chương! Vì nội dung đang bị hệ thống trùng chương nên mình phải giải quyết xong trùng chương mới lên được. Mong cả nhà thông cảm nhé! Mong cấc bạn phản hồi sớm lỗi để nhóm xử lý tốt nhé!

 

Anh điên cuồng lao xe trên đường. Hai mươi phút sau xe đỗ lại trước một nhà kho xếp đầy container..

 

Đây là ở ngoại ô phía Bắc, rất gần nghĩa địa công cộng, bốn bề hoang vu hẻo lánh.

 

Nhìn quanh chỉ thấy toàn thùng đựng hàng, đúng là một nơi giấu người tốt.

 

“Khó trách chỉ cho mình một đêm suy nghĩ. Chỗ này có lẽ phải tới mấy trăm nghìn container, nếu phải đi tìm từng cái e là cũng phải tìm tới sáng mai”.

 

Dương Thanh nhìn đống container xếp la liệt, ánh mắt rét lạnh.

 

“Cậu Thanh!”

 

Đúng lúc này, Tiền Bưu xuất hiện, áy náy nói: “Xin lỗi cậu, tại tôi không bảo vệ được cô ấy”.

 

Dương Thanh hỏi: “Bây giờ cô ấy đang ở đâu?”

 

Tiền Bưu lắc đầu, trầm giọng nói: “Người bắt cô ấy đi tên là Quỷ Kiến Sầu, thực lực cực mạnh, tôi không đánh lại được”.

 

“Khi biết mình không phải đối thủ của đối phương, tôi lập tức lựa chọn đi theo, sợ bị lộ nên không dám đến quá gần, chỉ biết vợ cậu bị đưa tới đây”.

 

Dương Thanh nhíu mày. Đến cả Tiền Bưu cũng không đánh lại dược chứng tỏ thực lực của đối phương rất khủng bố.

 

Tần Thanh Tâm hoàn toàn không có cơ hội chạy trốn.

 

Vừa rồi Tiết Nguyên Cát cũng đã nói chỉ cho anh một buổi tối để suy nghĩ, còn cảnh cáo anh không được giở trò.

 

Chính là không được phái người đi tìm Tần Thanh Tâm.

 

“Bây giờ phải làm sao? Chúng ta không thể ngồi chờ chết được”.

 

Tiền Bưu cắn răng nói: “Hay là tôi gọi người đến tìm?”

 

“Không được!”

 

Dương Thanh lập tức ngăn lại: “Động tĩnh quá lớn sẽ khiến Tâm gặp nguy hiểm. Hai chúng ta chia nhau ra tìm đi”.

 

“Hai chúng ta đi tìm?”

 

Tiền Bưu kinh ngạc nói: “Ở đây ít nhất phải có một trăm nghìn container đấy. Coi như kiểm tra mỗi cái mất 5 giây, hai chúng ta cùng tìm thì 5 giây hai cái. Tìm hết một trăm nghìn cái cũng phải mất mười ba mười bốn tiếng”.

 

Dương Thanh híp mắt lại: “Hôm nay ông nói hơi nhiều đấy”.

 

Nghe vậy, Tiền Bưu sợ run người, vội nói: “Cậu Thanh bớt giận, tôi thấy áy náy muốn sớm tìm được vợ cậu. Cậu muốn làm thế nào tôi sẽ làm theo”.

 

“Tôi trái ông phải, tìm từng cái một!”

 

Nói xong, Dương Thanh đã quay người rời đi.

 

Tiền Bưu định nói gì đó, cuối cùng vẫn ngậm miệng đi theo hướng ngược lại Dương Thanh bắt đầu tìm kiếm.

 

Dương Thanh thực sự tìm từng cái một.

 

Chỉ là thỉnh thoảng Tiền Bưu sẽ nhìn Dương Thanh một cái.

 

Cùng lúc đó trong một tòa biệt thự xa hoa ở Yến Đô, Tiết Nguyên Cát đang trào phúng nhìn TV.

 

Trên màn hình TV cỡ lớn chính là bến tàu ở ngoại ô phía Bắc, xung quanh chỉ toàn container.

 

Dương Thanh đang tìm từng cái một, vẻ mặt lo lắng tột độ.

 

“Ha ha, cô thấy không? Chồng cô đang tìm cô đấy. Ở đó có hơn một trăm nghìn container. Với tốc độ này đợi chồng cô tìm hết chắc là trời cũng sáng rồi”.

 

Tiết Nguyên Cát quay lại nhìn cô gái trẻ tuổi ngồi trên sofa, cười nói: “Đợi đến khi cậu ta tìm hết toàn bộ container, tôi mới nói cho cậu ta biêt cô đang ở chỗ tôi, cô nghĩ cậu ta có phát rồ lên không?”

 

“Đồ khốn nạn! Hèn hạ!”

 

Cô gái trẻ tuổi khóc nức nở, giận dữ hét lên: “Tốt nhất ông mau thả tôi ra, nếu không ông nhất định sẽ phải hối hận!”

 

Cô gái ấy chính là Tần Thanh Tâm, người Dương Thanh đang điên cuồng tìm kiếm.

 

Dương Thanh không thể ngờ được, cô đã bị dẫn tới bên cạnh Tiết Nguyên Cát.

 

“Ranh con độc mồm độc miệng lắm, tôi thích! Nếu không phải cô còn tác dụng với tôi, cô đã nằm trên giường tôi từ lâu rồi”.


 

Cô nhìn thấy dục vọng nóng bỏng trong mắt Tiết Nguyên Cát.

 

“Tại sao ông lại giày vò Dương Thanh như vậy?”