Ngô Thiên Hữu chỉ vào Hạ Hà, nghiến răng nói: “Chị họ nhất định phải làm chủ cho em!”
“Cút ra!”
Tôn Chí Kiều tát anh ta một cái, lạnh giọng nói: “Mày bị hủy hoại sự nghiệp là đáng đời. Loại vô dụng như mày chết cũng đáng”.
“Nếu mẹ tao không nể tình mẹ mày, tao cũng lười quản chuyện của mày”.
Ngô Thiên Hữu chỉ thấy da mặt nóng rát, nhưng bây giờ anh ta đang cần nhờ vả Tôn Chí Kiều, chỉ có thể cố nén cơn giận.
“Chị họ yên tâm, chỉ cần lần này chị có thể giúp em dạy dỗ thằng ranh Dương Thanh kia, sau này em sẽ không làm phiền chị nữa”.
Ngô Thiên Hữu cuống quýt nói.
“Ngô Thiên Hữu!”
“Sao anh ta lại tới đây?”
“Anh ta gọi cô gái áo đỏ kia là chị họ? Chẳng lẽ cô ta chính là người chị họ nhà họ Tôn mà Ngô Thiên Hữu luôn miệng khoe khoang sao?”
Rất nhiều người trong đoàn phim nhanh chóng đoán ra thân phận của cô gái áo đỏ.
Bởi vì lúc còn ở đoàn phim Ngô Thiên Hữu luôn huênh hoang về chị họ nên ai cũng biết anh ta có chị họ là dòng chính nhà họ Tôn.
Tất cả mọi người đều vô cùng kinh hãi.
“Ngô Thiên Hữu đã bị đuổi khỏi đoàn phim. Anh ta gọi chị họ đến đây định làm gì?”
“Nghe nói chị họ anh ta là dòng chính nhà họ Tôn, tên Tôn Chí Kiều, trước đây là tổng giám đốc của công ty giải trí Ngôi Sao”.
“Thế cô ta đến đoàn phim là để ra mặt cho Ngô Thiên Hữu hả?”
“Nếu thực sự là vậy, e là Hạ Hà sắp gặp chuyện rồi”.
…
Nhân viên trong đoàn phim xì xào bàn tán.
Tôn Chí Kiều không thèm nhìn Ngô Thiên Hữu, chăm chú tìm kiếm trong đám người.
Cô ta nhanh chóng nhìn thấy Hạ Hà đang quay phim, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười tham lam: “Khó trách có thể nổi tiếng nhanh như vậy, đúng là một mỹ nữ xinh đẹp. Người thật còn đẹp hơn cả ảnh trên mạng”.
Tôn Chí Kiều không hề che giấu sự tham lam trong mắt mình. Nhiều người cảm thấy ánh mắt cô ta nhìn Hạ Hà rất kỳ quái.
“Chị họ, cô ta chính là Hạ Hà. Bạn trai cô ta phát tán video và ghi âm của em lên mạng nên mới gây scandal hủy hoại sự nghiệp của em”.
Ngô Thiên Hữu chỉ vào Hạ Hà, nghiến răng nói: “Chị họ nhất định phải làm chủ cho em!”
“Cút ra!”
Tôn Chí Kiều tát anh ta một cái, lạnh giọng nói: “Mày bị hủy hoại sự nghiệp là đáng đời. Loại vô dụng như mày chết cũng đáng”.
“Nếu mẹ tao không nể tình mẹ mày, tao cũng lười quản chuyện của mày”.
Ngô Thiên Hữu chỉ thấy da mặt nóng rát, nhưng bây giờ anh ta đang cần nhờ vả Tôn Chí Kiều, chỉ có thể cố nén cơn giận.
“Chị họ yên tâm, chỉ cần lần này chị có thể giúp em dạy dỗ thằng ranh Dương Thanh kia, sau này em sẽ không làm phiền chị nữa”.
Ngô Thiên Hữu cuống quýt nói.
Tôn Chí Kiều hừ lạnh một tiếng: “Đi gọi Hạ Hà tới đây cho tao!”
Ngô Thiên Hữu lập tức mừng rỡ chạy tới chỗ Hạ Hà: “Ê, chị họ tôi muốn gặp cô, mau đi theo tôi!”
Hạ Hà đang quay phim đột nhiên bị Ngô Thiên Hữu hùng hổ xông tới kéo đi.
“Ngô Thiên Hữu, anh muốn làm cái gì?”
Hạ Hạ cực kỳ tức giận vì quay phim bị làm phiền.
Viên Nhã Kỳ cũng đi tới lạnh lùng nhìn Ngô Thiên Hữu: “Anh đúng là không biết xấu hổ. Bị đuổi khỏi đoàn phim còn dám quay lại nữa à?”
“Anh tin tôi gọi phóng viên tới phỏng vấn trực tiếp anh luôn không?”
Hạo Thần và Hổ Ca cũng vội vàng chắn trước người Hạ Hà, trừng mắt nhìn Ngô Thiên Hữu: “Ranh con mau cút đi. Mày dám làm phiền Hạ Hà quay phim, chán sống rồi hả?”
Nhiều người có máu mặt đứng ra như vậy, anh ta cảm thấy nghẹt thở.
Nhưng nghĩ tới hôm nay có Tôn Chí Kiều ở đây, anh ta liền an tâm, cả giận nói: “Câm miệng hết cho tôi!”