Hiện giờ, anh ta đổ hết mọi tội lỗi cho Dương Thanh.
Lúc này, Dương Thanh đã về tới tập đoàn Nhạn Thanh.
“Chủ tịch, sếp Lạc đã tới công trường xây dựng Thành Cửu Châu. Sếp Tần lại tới Mamba Đỏ. Một mình em thực sự không kham nổi. Anh cho thêm người tới giúp em đi!”
Dương Thanh vừa vào văn phòng, Tần Y đã tìm tới, tức giận nói.
Lúc trước Lạc Bân và Tần Thanh Tâm đã ôm gần hết việc. Bây giờ cả hai đều rời đi, toàn bộ đều đến tay Tần Y.
Thấy dáng vẻ này của cô ta, Dương Thanh bất lực nói: “Đang vào giai đoạn đặc thù mà! Em cứ cố đảm đương đi, coi như rèn luyện”.
Tần Y lắc đầu: “Không được, trước khi có sếp Lạc và sếp Tần, nhiệm vụ của em rất ít. Bây giờ bọn họ đều đi, việc của bọn họ đều vào tay em, em làm không nổi nữa rồi”.
Dương Thanh bất đắc dĩ nói: “Thế này nhé, mình em làm việc của ba người, anh tăng gấp đôi tiền lương cho em, sắp xếp cho em thêm mấy trợ lý nữa. Em thấy được không?”
“Được!”
Ai ngờ Dương Thanh vừa dứt lời, Tần Y lập tức mừng rỡ đồng ý.
Bấy giờ Dương Thanh mới nhận ra cô ta không tới để kể khổ, mà là để đòi tăng tiền lương.
Mặc dù Lạc Bân tới công trường xây dựng thành Cửu Châu nhưng không phải hoàn toàn vứt bỏ công việc mà là mang cả công việc đi theo.
Tần Thanh Tâm sang Mamba Đỏ cũng mang theo một phần công việc.
Cho nên hiện giờ việc của Tần Y cũng chẳng tăng thêm bao nhiêu.
Chỉ là đến khi Dương Thanh phản ứng kịp, Tần Y đã cắp mông bỏ chạy.
“Con bé này”, Dương Thanh lắc đầu cười khổ.
Anh vẫn luôn coi Tần Y là em gái. Hơn nữa anh cũng không thiếu tiền, tăng gấp đôi lương cho cô ta cũng chỉ như giật mất một sợi lông.
Đúng lúc này, Dương Thanh nhận được điện thoại: “Anh Thanh, Diệp Mạn bị ám sát!”
“Cái gì?”
Dương Thanh nghe tin Diệp Mạn bị ám sát lập tức hốt hoảng kêu lên, đứng bật dậy vội hỏi: “Diệp Mạn không sao chứ?”
Mã Siêu trầm giọng nói: “Người không sao!”
Nghe thấy vậy, Dương Thanh mới thở phào một hơi.
“Biết kẻ nào ra tay không?”, Dương Thanh lại hỏi.
Mã Siêu đáp: “Sát thủ của Hồng Trần”.
Ánh mắt Dương Thanh trở nên rét lạnh: “Ra tay hào phóng thật, mời cả sát thủ của Hồng Trần tới”.
Anh biết tổ chức sát thủ Hồng Trần này.
Đương nhiên cũng biết sát thủ của Hồng Trần rất khó đối phó, một khi đã nhận nhiệm vụ sẽ liên tục ra tay tới khi mục tiêu bị giết.
Tiền thù lao của bọn họ ít nhất phải từ một trăm triệu trở lên.
Mã Siêu cũng nói: “Lúc em đánh bại gã sát thủ kia, gã ta lập tức cắn túi thuốc độc tự sát”.
“Tuy rất khó tra khảo được người thuê bọn họ là ai nhưng sau khi điều tra em nghi ngờ một người”.
Dương Thanh đã biết là ai, tiếp lời: “Diệp Thương!”
Mã Siêu nói: “Không sai, chính là DIệp Thương!”
“Không ít người muốn dồn Diệp Mạn vào chỗ chết, nhưng có thể mời được sát thủ của Hồng Trần lại không có mấy người”.
“Diệp Thương có hiềm nghi lớn nhất. Chỉ khi Diệp Mạn chết, ông ta mới có thể dễ dàng đoạt được vị trí chủ nhà”.
Dương Thanh không trả lời, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Bà ấy không sao là tốt rồi. Mấy ngày này cậu vất vả một chút, âm thầm bảo vệ Diệp Mạn. Sát thủ của Hồng Trần không dễ đối phó”.
“Anh Thanh yên tâm, tiện thể luyện tay với bọn họ cũng dược. Rời khỏi biên giới phía Bắc quá lâu, em ngứa tay rồi”.
Mã Siêu cười nói.
Bỗng nhiên anh ta trầm giọng nói: “Anh Thanh, em phát hiện có một luồng khí thế nguy hiểm trong phòng bệnh của Diệp Mạn. Nếu không vì không tiện tìm kiếm, em nhất định sẽ bắt được người đó”.
“Có lẽ người cậu nói là người của Diệp Mạn, cứ coi như không biết đi”, Dương Thanh dặn dò.
“Vâng!”