“Cậu đích thân theo dõi việc này, phải nhanh chóng tìm ra thủ phạm cho tôi!”
Mã Siêu vội nói: “Anh Thanh yên tâm, em đang điều tra, phỏng chừng không lâu nữa là có thể tìm ra hung thủ rồi.”
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì Mã Siêu bỗng nhận được điện thoại.
Mã Siêu nói: “Anh Thanh, anh yên tâm đi. Sát thủ của Địa Ngục Môn cũng đã bị bắt, chẳng mấy chốc chúng ta sẽ biết ai là người đứng sau tất cả những chuyện này”.
Dương Thanh gật đầu.
“Chủ tịch, bây giờ công trường vẫn phải đình công sao?”
Lúc này Lạc Bân đi tới hỏi.
Dương Thanh vốn ra lệnh đình công, nhưng nào ngờ rất nhiều binh sĩ trang bị súng ống đột nhiên xuất hiện và dẫn hết phóng viên rời đi.
Hơn nữa sự cố công trường vốn chỉ là âm mưu nhắm vào tập đoàn Nhạn Thanh.
Chỉ cần những việc xảy ra ở đây không bị phơi bày thì sẽ không gây ra bất kỳ ảnh hưởng nào đến tập đoàn Nhạn Thanh.
Dương Thanh lắc đầu: “Tiếp tục thi công!”
“Dạ!”
Lạc Bân đáp lời xong lại nói: “Chủ tịch, mọi việc còn lại giao cho tôi xử lý là được. Nếu cậu có việc thì cứ giải quyết trước đi!”
“Được, vất vả cho ông rồi!”
Dương Thanh quay người dẫn Mã Siêu rời đi.
Trên đường rời khỏi công trường, Dương Thanh nói: “Vẫn là thằng nhóc cậu khôn khéo. Sao đột nhiên nghĩ đến việc đưa người tới đây?”
Mã Siêu cười nói: “Anh Thanh, em không lạm dụng chức quyền đâu. Bởi vì vốn dĩ thân phận của anh đã là cơ mật rồi”.
“Mấy phóng viên kia tiến hành quay chụp anh, một khi video bị lộ lên mạng, nếu bị một số người ở nước ngoài có ý đồ biết được, chắc chắn biên giới phía Bắc sẽ xảy ra chuyện”.
“Em làm như vậy cũng vì biên giới phía Bắc, anh Thanh sẽ không trách em chứ?”
Nghe Mã Siêu nói vậy, Dương Thanh hơi sững sờ, hình như đúng là có việc như vậy.
Nhưng nghĩ đến chuyện đã xảy ra với tập đoàn Nhạn Thanh, ánh mắt của Dương Thanh lại trở nên lạnh lẽo, anh híp mắt nói: “Bất kể là ai, nếu dám ra tay với tập đoàn Nhạn Thanh, chính là đang tìm đường chết!”
“Cậu đích thân theo dõi việc này, phải nhanh chóng tìm ra thủ phạm cho tôi!”
Mã Siêu vội nói: “Anh Thanh yên tâm, em đang điều tra, phỏng chừng không lâu nữa là có thể tìm ra hung thủ rồi.”
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì Mã Siêu bỗng nhận được điện thoại.
“Được, tôi biết rồi!”
Sau khi cúp điện thoại, Mã Siêu nhìn Dương Thanh nói: “Đã điều tra được hung thủ đứng sau lưng việc này rồi”
Dương Thanh nghe Mã Siêu nói vậy, hai mắt lạnh lẽo, lạnh giọng hỏi: “Ai?”
“Vũ Văn Bân!”
Mã Siêu nói ra một cái tên.
Khi Dương Thanh nghe đến tên Vũ Văn Bân, vẻ mặt chợt cứng ngắc.
Anh đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng không ngờ lại là Vũ Văn Bân.
“Những phóng viên bị bắt đi đều đã thú nhận, có người đưa cho bọn họ một khoản tiền để vạch trần sự cố ở tập đoàn Nhạn Thanh”.
“Mà người đã đưa tiền cho bọn họ tên là Trần Quân, chính là người của Vũ Văn Bân”.
“Vữa nãy đã tìm được Trần Quân nhưng hắn ta chết rồi”.
Mã Siêu nghiêm nghị nói: “Người thân của hai công nhân thiệt mạng ngoài ý muốn trong vụ tai nạn cũng đã khai với cảnh sát chính Trần Quân đã đưa tiền cho bọn họ, bảo bọn họ không chấp nhận bất kỳ hòa giải nào”.
“Hơn nữa, Trần Quân chỉ đưa cho họ một trăm nghìn tiền đặt cọc, nói rằng chỉ cần bọn họ làm lớn chuyện, sau khi thành công sẽ cho mỗi người một triệu”.
“Chỉ là tất cả các bằng chứng đều chỉ vào Trần Quân. Hắn ta đã bị diệt khẩu, không thể trực tiếp chứng minh những việc đó đều do Vũ Văn Bân làm”.
Dương Thanh không nói gì, nhắm hai mắt lại, dựa đầu vào ghế ngồi, trên mặt thoáng hiện lên vẻ đau lòng.