“Lắm lời!”
Mã Siêu đi tới, đá vào cổ tên sát thủ, hai mắt gã ta trợn ngược lên rồi ngất xỉu.
Dương Thanh nói với Cung Chính: “Đội trưởng Cung, hồ sơ bệnh án của người chết cũng đã được tìm thấy, người thân của người chết cũng sẵn sàng hợp tác điều tra với các anh, hơn nữa còn bắt được một tên sát thủ, tôi nghĩ chẳng mấy chốc sẽ điều tra ra sự thật thôi, những chuyện còn lại phiền ông rồi”.
Cung Chính không dám xem thường Dương Thanh, vội nói: “Chủ tịch Thanh yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ nhanh chóng điều tra ra sự thật, cho các cậu một câu trả lời hợp lý!”
Từ việc Dương Thanh đoạt súng phế bỏ một cánh tay cộng với hai chân của sát thủ và cả việc Mã Siêu nhận ra được sát thủ của Địa Ngục Môn, Cung Chính biết Dương Thanh là một người không đơn giản.
Thậm chí ông ta còn nghi ngờ, hơn một trăm chiến sĩ trang bị súng ống xuất hiện lúc nãy cũng là có liên quan đến Dương Thanh.
Nếu không nơi này chỉ là công trường của một dự án Thành Cửu Châu, sao có thể liên quan đến bí mật quân sự được chứ?
Có lẽ những thứ này chỉ là viện cớ mà thôi.
Bởi vì những người đó đưa phóng viên đi chính là cách bảo vệ danh tiếng của tập đoàn Nhạn Thanh tốt nhất.
Mặc dù ông ta cũng biết các phóng viên có vấn đề, nhưng cũng không dám ra lệnh bắt người đi điều tra.
“Dù sao việc này cũng có liên quan đến danh tiếng của tập đoàn Nhạn Thanh, nên vẫn nhờ đội trưởng Cung xử lý thỏa đáng”.
Trong lúc Cung Chính vẫn còn đang suy nghĩ thì Dương Thanh lại nói: “Về việc bắt được sát thủ của Địa Ngục Môn, là do đội trưởng Cung phát hiện sát thủ muốn giết người diệt khẩu, tinh mắt lẹ tay, lập tức nổ súng nên mới bắt được gã ta”.
Cung Chính nghe vậy hai mắt sáng lên.
Ông ta không ngờ Dương Thanh lại nhường công lao lớn như vậy cho ông ta.
Dù sao kẻ bị bắt cũng là một tên sát thủ của tổ chức sát thủ nổi tiếng thế giới, chắc chắn gã ta có liên quan đến rất nhiều vụ án giết người.
Có thể bắt được một sát thủ như vậy chẳng khác nào lập được công lớn.
Nhưng nhận ra thân phận Dương Thanh không đơn giản, ông ta cũng không dám nói gì, chỉ nói: “Cảm ơn chủ tịch Thanh!”
Nói xong ông ta dẫn người rời đi.
Sự việc cũng khá là lớn nhưng lại không xảy ra nguy hiểm hiểm gì, cuối cùng cũng qua đi, Dương Thanh thầm thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là trong mắt anh hơi lóe lên nói: “Cũng không biết, lần này kẻ nào lại tặng tôi món quà lớn như vậy?”
Mã Siêu nói: “Anh Thanh, anh yên tâm đi. Sát thủ của Địa Ngục Môn cũng đã bị bắt, chẳng mấy chốc chúng ta sẽ biết ai là người đứng sau tất cả những chuyện này”.
Dương Thanh gật đầu.
“Chủ tịch, bây giờ công trường vẫn phải đình công sao?”
Lúc này Lạc Bân đi tới hỏi.
Dương Thanh vốn ra lệnh đình công, nhưng nào ngờ rất nhiều binh sĩ trang bị súng ống đột nhiên xuất hiện và dẫn hết phóng viên rời đi.
Hơn nữa sự cố công trường vốn chỉ là âm mưu nhắm vào tập đoàn Nhạn Thanh.
Chỉ cần những việc xảy ra ở đây không bị phơi bày thì sẽ không gây ra bất kỳ ảnh hưởng nào đến tập đoàn Nhạn Thanh.
Dương Thanh lắc đầu: “Tiếp tục thi công!”
“Dạ!”
Lạc Bân đáp lời xong lại nói: “Chủ tịch, mọi việc còn lại giao cho tôi xử lý là được. Nếu cậu có việc thì cứ giải quyết trước đi!”
“Được, vất vả cho ông rồi!”
Dương Thanh quay người dẫn Mã Siêu rời đi.
Trên đường rời khỏi công trường, Dương Thanh nói: “Vẫn là thằng nhóc cậu khôn khéo. Sao đột nhiên nghĩ đến việc đưa người tới đây?”
Mã Siêu cười nói: “Anh Thanh, em không lạm dụng chức quyền đâu. Bởi vì vốn dĩ thân phận của anh đã là cơ mật rồi”.
Nghe Mã Siêu nói vậy, Dương Thanh hơi sững sờ, hình như đúng là có việc như vậy.
Nhưng nghĩ đến chuyện đã xảy ra với tập đoàn Nhạn Thanh, ánh mắt của Dương Thanh lại trở nên lạnh lẽo, anh híp mắt nói: “Bất kể là ai, nếu dám ra tay với tập đoàn Nhạn Thanh, chính là đang tìm đường chết!”