Ngô Thiên Hữu khinh thường cười lạnh: “Vệ sĩ của tao là top đầu của công ty vệ sĩ nổi tiếng toàn quốc, lương một triệu một năm. Một thằng lái xe taxi quèn…”
“Bịch! Bịch!”
Ngô Thiên Hữu chưa nói hết câu đã im bặt, trợn tròn mắt không dám tin.
Bởi vì hai gã vệ sĩ mà anh ta lấy làm kiêu ngạo chưa chạm được tới quần áo Dương Thanh đã bị đánh bay ra ngoài như quả bóng.
Thậm chí anh ta còn chưa kịp thấy Dương Thanh ra tay thế nào.
“Sao, sao lại như vậy?”
Ngô Thiên Hữu trừng to mắt, khó tin nói: “Sao một thằng lái taxi như mày lại đánh bại được vệ sĩ lương một triệu một năm của tao?”
“Không đúng, nhất định mày đã giở trò gì đó. Mày dùng ám khí!”
“Không sai, nhất định là mày đã dùng ám khí! Nếu không sao vệ sĩ của ta còn chưa chạm vào người mày đã tự bay ra ngoài?”
“Đồ hèn hạ!”
Dương Thanh cạn lời: “Anh bảo họ cướp điện thoại của tôi, coi như tôi dùng ám khí thì đã sao?”
“Kẻ hèn thật sự phải là anh mới đúng!”
“Tôi vốn định nể mặt Hạ Hà tha cho anh một mạng. Không ngờ anh lại sai vệ sĩ cướp điện thoại của tôi. Anh đã không biết xấu hổ như vậy, tôi cũng không cần do dự, cứ đăng hết lên đi!”
Ngô Thiên Hữu hốt hoảng quỳ rạp xuống.
“Anh Thanh, tôi sai rồi. Tôi thực sự biết sai rồi. Tôi không dám nữa đâu. Xin anh đừng đăng những cái đó lên mạng”.
“Sự nghiệp của tôi sẽ chấm dứt thật đấy”.
“Tôi có tiền. Chỉ cần anh không đăng lên mạng, anh đòi bao nhiêu tôi cũng cho”.
Ngô Thiên Hữu thật sự biết sợ.
Dương Thanh cười hỏi: “Cát xê của anh trong bộ phim kia là bao nhiêu?”
“Tám triệu!”
Ngô Thiên Hữu vội vàng đáp.
“Được, tôi cũng không làm khó anh, lấy tám triệu thôi”.
Dương Thanh ném một thẻ ngân hàng ra: “Lập tức chuyển tiền tới tài khoản này trong vòng năm phút. Nếu không cứ đợi ngày mai lên báo đi!”
Ngô Thiên Hữu run rẩy, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Đối với anh ta, tám triệu không phải số tiền nhỏ.
Anh ta chỉ là diễn viên hơi nổi một chút, có cát xê tám triệu đã rất cao rồi.
Nhưng nếu không đưa tiền, chắc chắn Dương Thanh sẽ đăng video và ghi âm lên mạng, sự nghiệp của anh ta cũng sẽ bị hủy. Sau này đừng nói là tám triệu, tám mươi nghìn cũng không ai thèm mời anh ta quay phim.
Nghĩ vậy, Ngô Thiên Hữu không do dự nữa, vội vàng mở điện thoại chuyển tiền.
Chưa đầy hai phút sau, Dương Thanh đã nhận được tin nhắn chuyển khoản.
“Tôi đã gửi tiền theo như anh bảo. Bây giờ anh đã có thể xóa video và ghi âm được chưa?”
Ngô Thiên Hữu dè dặt hỏi.
Có bài học vừa rồi, anh ta không còn dám phách lối nữa, thái độ rất khúm núm.
Dương Thanh cười híp mắt nói: “Với đạo đức rác rưởi của anh, tôi chỉ có thể tạm thời giữ lại video và ghi âm làm kỉ niệm”.
“Anh yên tâm, chỉ cần anh không quấy rối bạn gái rôi nữa. Chúng sẽ chỉ là đồ kỉ niệm mà thôi”.
Mặc dù Ngô Thiên Hữu chưa yên tâm nhưng không làm gì được Dương Thanh nên chỉ có thể tạm thời thỏa hiệp.
“Được, hi vọng anh Thanh có thể giữ lời hứa!”
Anh ta cắn răng nói.
“Mau cút đi! Đừng quấy rầy bạn gái tôi nghỉ ngơi”, Dương Thanh phất tay nói.
Ngô Thiên Hữu vội vàng dẫn vệ sĩ rời đi.
“Hôm nay mới gặp cô được hai tiếng đã kiếm được mười tỷ tám triệu”.
“Cô cũng có phần. Cho tôi số tài khoản đi, tôi gửi cô năm tỷ lẻ bốn triệu”.